Đội ngũ bên kia vừa mới đi ra khỏi biệt thự, sau khi nghe được tiếng này, lập tức dừng lại.
“Tình huống gì vậy?”
Diệp Quân Lâm đã nhận ra một tia nguy hiểm.
Bạch Hổ cẩn thận cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Anh ta hít một hơi khí lạnh nói: “Cao thủ, chung quanh tất cả đều là cao thủ! Nơi này đã bị bao vây!”
“Ừm, quả thật không sai, ít nhất phải có hơn một nghìn người, số lượng còn đang không ngừng gia tăng.”
Tần Uyên nói.
Nhóm sát thần trên chiến trường này đã cảm nhận được sự tồn tại của nhóm vệ sĩ của Diệp Thần.
“Chu Tước, Tình huống trước mặt là sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Diệp Trấn Lân xưng hô với anh ta là Diệp Thần thiếu gia, hẳn là Diệp Thần tới rồi.”
Chu Tước trả lời.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Diệp Quân Lâm nói.
“Vậy giờ chúng ta trực tiếp gϊếŧ qua đó?”
Tần Uyên hỏi.
“Không, chúng ta đổi lại quần áo vừa rồi trước đã, tạm thời tôi không muốn bại lộ thân phận với Diệp Thần. Chờ tới khi tôi đánh tới cửa lớn Diệp gia, lúc đó tôi mới có thể bóc ra thân phận của mình! Hiện giờ công khai thân phận không thích hợp.”
Tần Uyên kinh ngạc nói: “Hả? Lão Đại! Anh không muốn Diệp gia biết thân phận của anh, nhưng anh cũng đã hứa cho chị dâu bất ngờ rồi, chẳng lẽ còn muốn giấu chị dâu sao?”
Những người khác cũng đều nghi hoặc nhìn Diệp Quân Lâm.
“Haiz, hết cách rồi. Chỉ có thể để lần sau lại nói cho Tử Nhiễm biết vậy.”
“Huống chi Diệp Thần tuyệt đối sẽ không thật lòng đến chúc mừng hôn lễ của tôi đâu!”
Diệp Quân Lâm thở dài nói.
“Được rồi, mọi người thay quần áo!”
Chẳng bao lâu, tất cả mọi người đã thay đổi quần áo ban đầu của họ.
Trên sân khấu.
“Thừa dịp Diệp Quân Lâm còn chưa tới, để tôi giới thiệu thân phận của tôi cho mọi người nhé!”
“Tôi là Diệp Thần, đến từ Diệp tộc Kinh Thành!”
Nghe đến đây, mọi người chỉ nghe ra Diệp Thần cùng họ với Diệp Quân Lâm.
Không có gì đặc biệt khác.
Dù sao tất cả mọi người đều không thể giao thiệp được với Diệp tộc Kinh Thành.
Cho cả Cố lão cũng không hiểu nhiều.
Trong sân chỉ có mấy người Chu Oánh Oánh và Lý Tử Nhiễm run sợ.
Diệp Thần nhìn thấy phản ứng bối rối của mọi người, hắn nở nụ cười.
Quả nhiên là một đám tối cổ.
Dốt nát, quá dốt nát.
Ngay cả Diệp tộc mà bọn họ cũng không biết?
Chỉ có Diệp Quân Lâm lớn lên trong môi trường như này mới có thể kiêu ngạo tự đại như thế.
Không để Diệp gia vào mắt.
Thật đáng thương.
Một lũ ếch ngồi trên giếng ngước nhìn bầu trời...
Diệp Thần cười lạnh nói: “Các người có lẽ không biết đến Diệp tộc nhỉ, để tôi nói với các người vậy, một tôi tớ của Diệp gia tôi là Diệp Trùng trấn áp toàn bộ Giang Hải gần ba mươi năm.”
Nghe đến đây, mọi người hít ngược ngụm khí lạnh, tìm cách chứng thực với các gia tộc Giang Hải.
Đám người Cố lão nhao nhao gật đầu, là có chuyện như vậy.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Diệp gia này cường đại cỡ nào?
“Diệp tộc Kinh Thành tôi còn được xưng là thế gia đứng đầu Đại Hạ, đứng đầu vạn tộc!”
Diệp Thần nói.
“Hít!”
Với một khái niệm rõ ràng, mọi người đều sắp bị dọa cho phát ngốc rồi.
Đám người Lý Văn Uyên dần dần phản ứng lại.
Diệp Quân Lâm không phải cũng họ Diệp sao?
Chẳng lẽ có quan hệ với Diệp tộc Kinh Thành?
Chẳng lẽ đây chính là bất ngờ cuối cùng Diệp Quân Lâm chuẩn bị cho bọn họ?
“Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm là một thành viên của Diệp tộc Kinh Thành?”
Vẻ mặt Lý Văn Uyên mừng như điên hỏi.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Thần đầy khao khát.
Diệp Thần cười cười nói: “Không, anh ta không có tư cách trở thành người của Diệp gia Kinh Thành.”
Đám người này quả nhiên đều là người hạ đẳng thấp bé.
Còn muốn dựa vào Diệp Quân Lâm để cất cánh?
Không đời nào!
Loại người đẳng cấp thấp sinh ra trong môi trường này làm sao có thể so sánh với hắn?
“Hả?”
Vẻ mặt đám người Lý Văn Uyên thất vọng.
Lúc này, Diệp Quân Lâm dẫn người trở lại đây.
“Diệp Thần, lá gan của cậu cũng lớn thật, ai cho cậu cái can đảm để cậu đến hôn lễ của tôi?”
Diệp Quân Lâm gầm gừ nói.