“La tiên sinh, thủ lĩnh nhà chúng tôi đã nói rồi! Kế tiếp Diệp gia sẽ không làm khó ông chút nào nữa, anh muốn làm gì cũng không có ai quản đâu!”
Cấm quân Long Kỵ nói xong, cũng nhanh chóng rời đi.
Người La gia cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Chẳng lẽ là con dấu Côn Luân? Phải biết rằng người có được con dấu Côn Luân cũng không nhiều lắm! Chả trách ngay cả cấm quân Long Kỵ cũng tới bảo vệ!”
Trong lòng La Quân Hào vui vẻ.
Sao lại không ai quản?
Vậy anh ta sẽ đi dự đám cưới của Diệp Quân Lâm.
Dù sao hiện tại Diệp Thần sẽ không làm khó anh ta nữa.
La Quân Hào lập tức gọi điện cho Diệp Quân Lâm, nói cho anh biết chuyện mình đến dự hôn lễ.
Diệp Quân Lâm nhận được điện thoại của La Quân Hào, anh lộ ra nụ cười.
“Một Diệp Thần cũng dám ngăn cản anh em tôi đến tham gia hôn lễ? Ha ha, quá ấu trĩ!”
Diệp Quân Lâm bật cười.
Ai có thể ngăn cản những người tôi muốn bảo vệ?
Diệp Thần ở xa Kinh Thành rất buồn bực.
Vừa định lấy La gia khai đao để cảnh cáo Diệp Quân Lâm một cái.
Nào ngờ được La gia lại có con dấu Côn Luân.
Kinh động đến cả cấm quân Long Kỵ.
Vận may cứ cũng quá tốt rồi ấy chứ?
Trong mắt Diệp Thần hiện lên tia lạnh, hắn lạnh lùng nói: “Nhưng tôi không tin, những người thân cận với Diệp Quân Lâm đều có vận may tốt như vậy! Diệp Quân Lâm anh cứ chờ đi!”
Diệp Thần không tin cái điều kỳ lạ này.
Không thể nào tất cả những người có liên quan đến Diệp Quân Lâm đều có con dấu Côn Luân, đúng chứ?
Không có khả năng mỗi người đều được Chiến Thần Côn Luân bảo vệ chứ?
Ngày cưới đang đến gần.
Diệp Quân Lâm làm rất nhiều thiệp mời, đều gửi tới từng người một.
Mặc dù là tái hôn, nhưng anh làm như thế đây là cuộc hôn nhân đầu tiên của anh vậy.
Bên phía Lý Tử Nhiễm cũng làm như vậy.
Hai phù dâu khác mà cô mời đã đến.
Họ trở về từ nước ngoài.
Lý Tử Nhiễm gọi Diệp Quân Lâm đích thân ra sân bay đón người.
Sân bay quốc tế Giang Bắc.
Hai người phụ nữ xuống một chuyến bay từ nước ngoài.
Một bộ trang phục hàng hiệu sang trọng, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cử chỉ nhấc chân cố ý làm ra một số lễ nghi quý tộc.
Hai người cao ngạo giống như con công!
Giống như sợ rằng người khác không biết là họ về từ nước ngoài vậy.
Rõ ràng, hai người bạn thân của Lý Tử Nhiễm đã tiếp nhận sự hun đúc và tác động của văn hóa nước ngoài trong thời gian dài.
Đã hình thành thói quen cao hơn người khác một bậc!
Có lẽ họ nhìn người trong nước đều không vừa mắt, luôn cảm thấy thấp hơn họ một bậc.
Diệp Quân Lâm có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ nhìn mình.
“Tử Nhiễm à! Vốn bọn mình đều không có ý định đến dự hôn lễ của cậu đâu!”
Hà Vũ Trúc và Tằng Nhã Vân nói.
Sắc mặt Lý Tử Nhiễm thay đổi: “Hả? Vì sao?”
“Tử Nhiễm, mình có gì nói đấy nhé, cậu trông xinh đẹp nhất, nhưng ánh mắt cậu lại kém nhất! Chồng cậu, chúng mình không hài lòng! Lúc đầu, chúng mình tưởng rằng cậu đã đổi người khác rồi chứ! Nhưng không ngờ vẫn là anh ta!”
Hà Vũ Trúc lạnh lùng nói.
Tằng Nhã Vân bất đắc dĩ thở dài nói: “Tử Nhiễm, cậu cũng từng đi du học, cũng từng chịu ảnh hưởng của văn hóa nước ngoài. Cộng với điều kiện của cậu, tầm nhìn của cậu nên phải cao hơn trời chứ! Sao có thể chọn anh ta?”
“Xem ra, đây là do trong nước không tốt! Nếu Tử Nhiễm vẫn ở nước ngoài, ánh mắt tuyệt đối không như thế này!”
Hà Vũ Trúc nói.
Tằng Nhã Vân lập tức phụ họa nói: “Ừm, không sai. Môi trường trong nước hại người đó, vẫn là chúng ta ở nước ngoài tốt nhờ. Nếu cứ ở nước ngoài, Tử Nhiễm sẽ chọn anh ta sao? Không đời nào! Người Tử Nhiễm chọn tuyệt đối là người tốt nhất! Tuyệt đối không phải loại hàng vỉa hè này!”
Tằng Nhã Vân còn trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm một cái.
Nghe được những lời này, Diệp Quân Lâm bất mãn.
Anh lạnh lùng nói: “Xin hỏi, các cô còn là người Đại Hạ không? Mở miệng ra là nước ngoài tốt, nước ngoài thật sự tốt sao?”