Nghe được thanh âm Diệp Quân Lâm, trong lòng Chu Đông Phương liền chắc chắn.
Trời sập xuống, có anh chống!
“Chu thị liệt tổ liệt tông ở trên cao, hôm nay khôi phục thân phận cho Chu Oánh Oánh......”
Rất nhanh nghi thức kết thúc.
Tên Chu Oánh Oánh một lần nữa xuất hiện ở gia phả Chu thị.
Ngày này, Chu Oánh Oánh đã đợi quá lâu.
Bà mừng đến chảy nước mắt.
Vốn tưởng cả đời này cứ như vậy mà sống.
Không ngờ có thể gặp lại con trai không nói, còn khôi phục thân phận.
Bảo bà hiện tại đi tìm chết, bà cũng nguyện ý.
Đương nhiên bà còn có một nguyện vọng lớn nhất - ngay trước mặt Kinh Thành Diệp gia, hô to với bọn họ: con trai của tôi không phải con hoang, con trai của tôi là vương giả vô thượng, ngay cả các người cũng phải ngửa mặt trông lên.
Đương nhiên điều đó không có khả năng!
Kinh Thành Diệp gia thật sự là quá mạnh mẽ quá cường đại!
Diệp Quân Lâm dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ phấn đấu hai mươi ba mươi năm.
Nhưng Kinh Thành Diệp gia là mấy nghìn năm vô số người nỗ lực, sao có thể so?
Sau khi Chu Oánh Oánh khôi phục thân phận.
Ngay cả Chu gia các nơi ở Hoa Hạ đều rối rít gọi điện thoại tới chúc mừng.
Điều này làm cho Chu Oánh Oánh rất kinh ngạc.
Trước đây, sau khi bà gặp chuyện không may.
Không nói Giang Hải Chu gia, những Chu gia khác cũng nhao nhao phủi sạch quan hệ, tránh né còn không kịp đây.
Vì sao lần này còn chúc mừng?
Không nghĩ ra!
Còn có các hào môn ở Giang Hải, Cố lão thấy chết không sờn, hết thảy đều lộ ra quỷ dị.
Bà thật tình không biết, tất cả đều là bởi vì con trai mình.
Buổi tối, xa cách xấp xỉ ba mươi năm, Chu Oánh Oánh ăn được bữa cơm đoàn viên.
Lúc này.
Đoàn người Vân lão vẫn còn là đang ở nơi nào đó ở Giang Hải.
Không gϊếŧ chết mẹ con Diệp Quân Lâm, bọn họ dám trở về sao?
Diệp Thần có thể muốn mạng bọn họ.
“Không tra được, đám người Cố Hướng Tiền vì sao làm như vậy? Biết rõ là Diệp gia còn muốn bảo lãnh người!”
Bọn họ tra xét nửa ngày cũng không điều tra rõ được.
“Các anh nói có thể có quan hệ với Diệp Quân Lâm hay không? Tôi cảm giác hắn rất thần bí.”
Có người đưa ra nghi vấn.
“Diệp Quân Lâm? Ngươi cảm thấy khả năng sao? Nếu là hắn có năng lực có thể hiệu lệnh Giang Hải bách đại hào môn, ta còn phải gϊếŧ hắn sao? Lăng Thiên thiếu gia mà biết, chắc chắn sẽ đón hắn về!” Vân lão lạnh giọng nói.
“Điều này cũng đúng! Một thằng con hoang không có bản lĩnh lớn như vậy!”
Đám người gật đầu.
Đúng lúc này sau khi, Diệp Thần gọi điện thoại tới.
“Diệp Vân, chuyện thế nào rồi? Hẳn là hoàn thành rồi nhỉ!? Ba ngày đã trôi qua rồi đấy.” Giọng Diệp Thần truyền đến.
“Thần thiếu gia cái này......”
Vân lão ngập ngừng.
“Không thể nào? Thằng con hoang kia ông còn chưa gϊếŧ chết?”
Diệp Thần đầu dây bên kia liền nổi giận.
Vân lão nhịn không được rùng mình một cái.
“Thần thiếu gia ngài nghe tôi giải thích......”
“Tôi không nghe, bất kỳ giải thích nào đều là mượn cớ! Mấu chốt nhất là ông không gϊếŧ chết hắn! Các ông là một lũ ăn hại hả?”
Nghe Diệp Thần nhục mạ, toàn thân Vân lão phát lạnh.
Thủ đoạn Diệp Thần lão ta chính là người rõ ràng nhất, đây là một kẻ biếи ŧɦái!
Thủ đoạn tàn nhẫn vô tình......
Liên tưởng đến kết quả của mình, Vân lão sắp bị hù chết.
“Thần thiếu gia, tình huống có biến, khả năng không gϊếŧ được Diệp Quân Lâm rồi!” Vân lão nói.
“Cái gì? Thằng con hoang kia không gϊếŧ được? Đầu óc ông úng nước đấy à!?” Diệp Thần gầm lên.
“Thần thiếu gia thật sự có tình huống đột ngột xuất hiện......”
“Ông có phải muốn tôi tự mình đến gϊếŧ thằng con hoang đấy à?” Diệp Thần hỏi.
“Thần thiếu gia không dám, loại chuyện nhỏ này làm sao làm phiền đại giá của ngài chứ?”
“Chuyện nhỏ? Ba ngày rồi, còn không gϊếŧ được người! Ông còn nói với tôi là chuyện nhỏ?”
Diệp Thần rất là hiếu kỳ: “Thằng con hoang kia mạng lớn như thế sao? Không gϊếŧ chết được sao?”