Anh không hy vọng ở trước mặt mẹ, thể hiện một mặt gϊếŧ chóc cuồng bạo.
Nếu không... lúc vừa nói xong những lời này, đám người Vân lão đều đã chết hết.
Chu Oánh Oánh nhìn Diệp Quân Lâm thật sâu.
Trong chớp nhoáng này, bà tựa hồ cảm nhận được một loại sợ hãi.
Là vẻ hung ác chợt lóe lên trên người Diệp Quân Lâm ......
Chỉ là những lời này của Diệp Quân Lâm làm cho đám người Vân lão sửng sốt.
“Khẩu khí ngông cuồng đấy nhỉ? Còn muốn gϊếŧ Vân lão? Quả thực nực cười!”
“Một thằng con hoang cũng dám diễu võ dương oai? Đúng là muốn chết!”
Mọi người giận dữ nói.
Vân lão không những không giận mà còn cười: “Thằng con hoang này khác xa Thần thiếu gia! Thần thiếu gia sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân! Mà thằng hoang chỉ biết trổ tài miệng lưỡi! Thần long trên trời thì không thể nào so sánh với côn trùng bò dưới đất!”
Chu Đông Phương lúc này lạnh lùng nói: “Diệp Vân ông chú ý lại lời nói đi! Già mà không tôn trọng trẻ!”
Chu Đông Phương vừa lên tiếng, làm cho đám Vân lão cảm thấy càng khó tin.
“Cái gì? Chu Đông Phương ông cũng dám cãi lại à? Lá gan lớn nhỉ!”
Cho tới nay, một người hầu Diệp Xung đã có thể ép cả Chu gia không ngóc đầu lên được, Chu Đông Phương càng là ngay cả rắm cũng không dám thả.
Ngày hôm nay, cũng dám hô to gọi nhỏ với lão ta.
Muốn tạo phản à?
Bọn họ nào biết đâu rằng, Chu Đông Phương hiện tại không hề sợ.
Có Diệp Quân Lâm ở đây, ông ta còn sợ cái gì?
“Tốt cho một Chu Đông Phương? Gan đấy! Có tin một câu nói của ta sẽ làm cho cả Chu gia bị huỷ diệt hay không?”Vân lão giận dữ nói.
Trong lòng Chu Đông Phương run lên.
Đừng nói Vân lão, đến cả Diệp Xung lúc trước cũng có năng lực này.
Bọn họ quá mạnh mẽ, huỷ diệt Chu gia quá đơn giản.
“Tôi không tin! Các người Diệp gia ở Kinh Thành kiêu ngạo được, còn chạy đến khắp nơi dương oai! Thật sự cho rằng không ai có thể trị các người à!” Chu Đông Phương cãi lại.
“Chu Đông Phương ông đây là muốn đối kháng với Diệp gia đúng không? Đứng về phía mẹ con thằng con hoang đó?”
Con ngươi Vân lão bắn ra từng tia lạnh lẽo.
“Đúng đấy, đối kháng đấy, thì sao? Chúng tôi sợ các người chắc?”
Chu Nam Yên lên tiếng nói.
Dù sao cô cũng là gia chủ Chu gia.
“Đúng vậy, ngày hôm nay có tôi ở đây, ai cũng không thể đυ.ng đến con gái và cháu ngoại tôi! Tôi không chỉ muốn giữ bọn họ, còn muốn khôi phục danh dự cho bọn họ, đây là con gái tôi, cũng là con gái của Chu gia!” Chu Đông Phương hét lớn.
Vân lão bị tức không nhẹ, cho tới nay, dù là đi đến đâu, bất luận kẻ nào đối với Kinh Thành Diệp tộc đều là lễ độ cung kính, tuyệt không dám làm trái.
Chu gia là người đầu tiên!
Đây là xúc phạm đến uy nghiêm của Diệp gia.
Dựa theo quy định của Kinh Thành Diệp tộc, Chu gia nhất định sẽ bị diệt tộc!
“Tốt tốt tốt lắm, Chu gia các ngươi đều điên rồi! Ngay cả một con nít ranh cũng dám đối kháng với Kinh Thành Diệp gia! Các ngươi ăn gan hùm mật gấu đấy à!” Vân lão gầm lên.
“Còn muốn bảo vệ hai mẹ con này? Chu Đông Phương ngươi có năng lực gì để giữ bọn chúng? Dựa vào Chu gia của ngươi? Quả thực nực cười!” Vân lão vung tay lên.
Nhất thời, hơn mười cao thủ xuất hiện.
Đây đều là cao thủ hàng đầu lão ta từ Diệp gia mang tới, từng người có thể so với Diệp Xung.
Tình hình trước mắt, Chu gia chỉ có một con đường chết.
“Thì tính sao? Tôi liều mạng cũng muốn bảo vệ!” Chu Đông Phương đánh cược.
Là thật tình.
Cũng là để Diệp Quân Lâm chứng kiến thái độ của ông ta.
“Chu gia ngươi sẽ không gánh nổi!” Vân lão băng lãnh vô tình.
“Vậy thêm chúng tôi thì sao?”
Đột nhiên có một thanh âm truyền đến.
“Rào rào......”
Sau một khắc, chỉ thấy trong núi rừng hai bên đường cái xuất hiện chi chít những bóng người.
Bên trái hơn mấy trăm ngàn người, bên phải lại là hơn ngàn người.
Trước sau cũng có đám đông xuất hiện......
Trong lúc nhất thời, mấy ngàn người bao vây nơi này ......