Diệp Hiểu Long sợ đến lạnh run, lập tức nói: “Ba nói đúng, là con trai sai. Không phân rõ chủ yếu và thứ yếu! Một Diệp Quân Lâm quả thực như là kiến hôi, có thể nghiền chết bất cứ lúc nào.”
Diệp Trấn Lân tức giận nói: “Như thế mới đúng! Không nên bởi vì nó đã gϊếŧ một Diệp Xung mà kiêng kỵ nó, coi trọng nó. Diệp Xung cùng lắm chỉ là một tên hầu mà thôi a. Các con làm Thiên Phủ Diệp Gia quá mất mặt.”
Nhóm hậu bối Thiên Phủ Diệp Gia nhao nhao cúi đầu, giống như con nít làm chuyện sai.
Bọn họ cũng hiểu được rất mất mặt.
Sao lại coi trọng một thằng tiện chủng như vậy?
“Tiện chủng như vậy đều không đáng cho chúng ta xem trọng! Nó không có tư cách!” Cháu trai Diệp Vân Phi được Diệp Trấn Lân thương yêu nhất lạnh lùng nói.
Diệp Trấn Lân lúc này mới hài lòng gật đầu: “Đây mới là nam nhi Thiên Phủ Diệp Gia ta, học hỏi đi! Để một thằng con hoang hù dọa! Nếu như truyền tới tai Kinh Thành Diệp gia, ta mất mặt chết!”
“Lão gia, bên này đã tra được địa chỉ của Kỳ Lân Chiến Vương, chúng ta bây giờ trực tiếp đi qua.” Quản gia nói.
“Tốt, nhanh lên! Lão phu đã không thể chờ đợi.” Diệp Trấn Lân cười nói.
Rất nhanh, đoàn người Diệp gia đã tới đại viện chiến khu.
Diệp Quân Lâm dời đi rồi, bọn họ vẫn không dời đi.
Bên ngoài động tĩnh rất lớn làm cho đám Thanh Long chú ý.
Bọn họ lại tưởng có kẻ đến gây chuyện.
Mấy người hung thần ác sát đi ra.
“Tới làm chi a? Muốn kiếm chuyện?” Bạch Hổ đã là chiến ý nồng nặc.
Bởi vì anh ta từ trong đám người phát hiện không ít cao thủ.
Thực sự đều là cao thủ tuyệt đỉnh.
Đa số đều tới mạnh hơn Diệp Xung so với trước kia.
“Đã lâu chưa thấy qua nhiều cao thủ như vậy đấy.” Bạch Hổ cười cười nói.
“Kỳ Lân Chiến Vương, đại ân nhân của Thiên Phủ Diệp Gia chúng tôi, cuối cùng đã gặp ngài.” Diệp Trấn Lân dưới sự nâng đỡ của đám con cháu, bỗng nhiên đi tới trước mặt Kỳ Lân, nửa quỳ xuống nói.
Các con cháu khác, thí dụ như đám người Diệp Vân Phi toàn bộ quỳ rạp xuống đất.
“Trên dưới Thiên Phủ Diệp Gia bái kiến đại ân nhân -- Kỳ Lân Chiến Vương!” Đám người Thiên Phủ Diệp Gia dập đầu cảm kích.
Năm đó, nếu không phải Kỳ Lân xuất hiện, hiện tại sẽ không còn Thiên Phủ Diệp Gia rồi.
Chu Cát Thanh ở bên cạnh nhìn một hồi mà vô cùng kinh ngạc.
Mạnh như bách tộc cũng đến chào thưa với Thiên Phủ Hoàng tộc Diệp gia, vậy mà họ lại ở trước mặt Ngũ Đại Chiến Vương cũng phải quỳ xuống, không hề kênh kiệu.
Chớ đừng nói chi là Côn Lôn Chiến Thần!
Vậy đó là sự tồn tại uy nghiêm đến mức nào chứ?
“Là ông à? Diệp Trấn Lân tiên sinh a, vậy thì thật là đã lâu không gặp. Ba năm rồi nhỉ?” Kỳ Lân vội vã đỡ Diệp Trấn Lân lên.
Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp vui mừng quá đỗi.
Kỳ Lân Chiến Vương còn nhớ rõ bọn họ ư?
“Kỳ Lân Chiến Vương nghe nói ngài ở Giang Nam, ta liền ngựa không ngừng vó chạy đến.”
“Mấy vị này là......” Lời của Diệp Trấn Lân bỗng chuyển, không khỏi hỏi.
“Tới, giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước...”
Kỳ Lân giới thiệu bốn người còn lại cho Diệp Trấn Lân.
Diệp Trấn Lân nghe xong liền khom lưng, nắm tay lân la xum xoe.
Đây chính là Tứ Đại Chiến Vương còn lại.
Năm người này quanh năm đi theo Côn Lôn Chiến Thần đó.
Càng là hung danh hiển hách ở chiến trường nơi đất khách quê người.
Lần này, họ lại có cơ hội làm quen tất cả.
Thực sự là chuyện vui lớn!
Dù cho lão ta đứng đầu Hoàng tộc, cũng phải cần có nhân vật như vậy làm nền.
Địa vị năm người này, đừng nói là lão, dù cho đệ nhất thế gia Kinh Thành Diệp gia cũng phải coi trọng.
Bọn họ nếu như đến cửa nhà Diệp gia, thì Diệp gia cũng phải ngoan ngoãn mời vào.
“Không biết, tôi có cơ hội gặp gỡ Côn Lôn Chiến Thần không?” Vẻ mặt Diệp Trấn Lân ước ao.
Trên dưới Thiên Phủ Diệp Gia đều không gì sánh được khát vọng.