Ngày hôm qua phàm là cửa hàng xua đuổi Chu Oánh Oánh, vô luận là ngành nghề nào, đều nhận được những hình phạt nghiêm khắc và cảnh cáo từ các bộ phận liên quan.
Một số cửa hàng thậm chí còn đóng cửa để chấn chỉnh.
Lý do rất đơn giản - từ chối quyền của người tiêu dùng, và một số thậm chí còn xúc phạm, thúc ép và đánh đập người tiêu dùng.
Điều này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Triệu gia càng không nghĩ tới.
Trương Văn Thao lập tức liên lạc một ít người phụ trách.
Đáp án đưa ra rất đơn giản -- ngày hôm qua có người quay chụp toàn bộ quá trình cửa hàng từ chối người tiêu thụ, người ta đưa ra tố cáo.
Điều này khiến Trương Văn Thao cùng với từ trên xuống dưới nhà họ Triệu tức giận không ngớt.
Vốn dĩ đang yên lành, sao lại bị người tố cáo chứ?
Đương nhiên bọn họ có chết cũng sẽ không nghĩ tới là Diệp Quân Lâm làm.
Lại không hề cảm thấy hết thảy đều là Diệp Quân Lâm sắp xếp.
Chỉ có thể cảm thán một tiếng Diệp Quân Lâm ăn may quá.
Đã rất nhiều lần, bọn họ cảm thấy Diệp Quân Lâm quá may mắn.
Sáng sớm.
Diệp Quân Lâm cười nói với Chu Oánh Oánh: “Mẹ, con dẫn mẹ đi mấy nơi.”
Chu Oánh Oánh tuy là nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo ở phía sau.
Hóa ra là chợ bán thức ăn ngày hôm qua.
“Dì tới rồi à? Mau đến, con chọn cho dì rau dưa tươi mới nhất!”
"Dì mau tới nơi đây, con bán thịt tốt nhất cho dì, cho dì ít đồ nữa!”
“Dì rốt cuộc đã tới, chút thổ sản vùng núi con đã sớm chuẩn bị xong cho dì, đưa cho dì bồi bổ thân thể!”
...
Ngày hôm qua các cửa hàng xua đuổi bà hôm nay cứ như biến thành người khác.
Không chỉ muốn bán đồ cho bà, còn tặng thêm đồ.
Kế tiếp, Diệp Quân Lâm mang Chu Oánh Oánh đi đến rất nhiều nơi.
Làm cho Chu Oánh Oánh mừng rỡ là họ đều đồng ý bán đồ cho bà rồi.
Đi tới tiệm thuốc ngày hôm qua, chủ tiệm trực tiếp quỳ xuống dập đầu xin lỗi.
Dù sao tiệm thuốc không giống với các nơi khác, cố ý không bán thuốc, sẽ xảy ra án mạng.
Gương mặt Chu Oánh Oánh mù mờ: “Con trai cái này......”
Ngày hôm qua bị người người phỉ nhổ, bị toàn bộ thành phố xa lánh.
Đến ngày hôm nay, Chu Oánh Oánh có cảm giác bà là người cao quý nhất thành phố này.
“Mẹ, mẹ phải tin tưởng con trai. Những thứ này đều là chuyện nhỏ.” Diệp Quân Lâm cười cười.
Chu Oánh Oánh ngẩn ngơ.
Chỉ là con trai cường đại vẫn là chuyện tốt.
Bà hít sâu một hơi, thậm chí có xúc động muốn mang Diệp Quân Lâm tới Diệp gia.
Cho bọn họ nhìn - con trai Chu Oánh Oánh tôi không phải tiện chủng hèn mọn, nó có thực lực địch nổi Diệp gia!
Giống như tên của nó - Quân Lâm thiên hạ.
Nhưng Chu Oánh Oánh hiểu đây là hy vọng xa vời.
Diệp Quân Lâm dù có cường đại như thế nào đi nữa, cũng không chống nổi Diệp gia.
Dựa vào hơn hai mươi năm nỗ lực ngắn ngủi của Diệp Quân Lâm mà có thể địch nổi mấy nghìn năm vô số thế hệ của Diệp gia chứ?
Lúc này, Lý Tử Nhiễm lại lái xe tới.
“Đi, dì ơi, mau lên xe, dẫn dì đến một chỗ.” Lý Tử Nhiễm thần bí cười nói.
Làm cho Diệp Quân Lâm cũng rất nghi hoặc, nhìn cô một cái, rốt cuộc muốn làm gì?