Thẩm Nho Sinh nhanh chóng đứng lên chạy vào bên trong: “Mau cứu tôi, nó muốn gϊếŧ tôi!”
“Không phải nói vào khách sạn Hòa Bình liền an toàn sao? Sao nó có thể vào được? Chuyện gì xảy ra thế này?” Thẩm Nho Sinh nóng nảy hô lớn.
Từ Huy và nhân viên khách sạn Hòa Bình mặt đầy vẻ khó xử.
Loại chuyện như vậy là lần đầu tiên đầu xảy ra.
Thì căn bản chưa từng xảy ra.
Hiện tại xuất hiện loại tình huống này, chính là vấn đề về thể diện của khách sạn Hòa Bình rồi.
Tất cả mọi người đều mất mặt!
Nếu như truyền đi, khách sạn Hòa Bình sợ là sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Hoa Hải.
Loại chuyện như vậy bọn họ tuyệt không cho phép xảy ra.
“Đứng lại! Còn dám tiến lên trước một bước, các anh chính là đối địch với toàn bộ khách sạn Hòa Bình!” Từ Huy lập tức hô lớn.
Các nhân viên an ninh hỏi ý chạy tới càng ngày càng nhiều, có chừng bảy tám chục người.
Mỗi một người đều là cao thủ trong cao thủ.
Chỉ cần lấy một người trong đó ra, tuyệt đối là bá chủ một phương.
Thậm chí không thua gì Viên Sơn Hà, Thạch Thanh Sơn.
Nhưng bọn họ lại cam nguyện ở nơi này làm một bảo vệ nhỏ nhoi.
Còn là nhiều người như vậy.
Cái này không bình thường.
Có thể thấy được thực lực khách sạn Hòa Bình rất cường đại.
Ông chủ của bọn họ Gia Cát Thanh tuyệt đối là hạng người mánh khoé thông thiên.
Diệp Quân Lâm thật ra có mấy phần hiếu kỳ với ông chủ của họ.
Ông ta vì sao lại có thực lực mạnh nhất Hoa Hải?
Bạch Hổ lắc đầu: “Thét to mấy tiếng lập tức đến nhiều cao thủ như vậy, có chút thú vị nhỉ!”
Diệp Quân Lâm tiếp tục đi về phía trước: “Đối địch với khách sạn Hòa Bình thì sao? Một khách sạn Hòa Bình tôi cũng không để vào mắt!”
Một câu nói bình thản lại như sấm sét giữa trời quang.
Tất cả mọi người không thể tin nhìn Diệp Quân Lâm.
Ở Hoa Hải, thậm chí toàn bộ phía Nam, ai dám không để khách sạn Hòa Bình vào mắt?
Từng thấy kẻ điên cuồng, chưa thấy qua kẻ điên cuồng như thế!
Thẩm Nho Sinh núp ở phía sau sợ đến táng đảm.
Khách sạn Hòa Bình luôn luôn là sự tồn tại của thần thánh.
Nhưng lúc này, hắn lại sinh lòng hoài nghi đối với khách sạn Hòa Bình.
“Các anh nhất định phải ngăn lại nó, nó là tên điên, đã nói là làm!”
“Một khi để nó xông vào gϊếŧ tôi, từ nay về sau danh dự của khách sạn Hòa Bình sẽ mất sạch, cũng không cần mở tiếp nữa rồi!!!”
Thẩm Nho Sinh dùng lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một người của khách sạn Hòa Bình.
Dọa khách sợ đến như vậy.
Nỗi nhục này khách sạn Hòa Bình không nhịn được.
Ai ai cũng phải có trách nhiệm.
Đám người đỏ gay mặt.
Nhất là nếu ông chủ trách tội xuống, ai cũng không chịu nổi.
Từ Huy nhìn Diệp Quân Lâm bước qua giới hạn hắn chỉ định, lập tức nói: “Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí! Bắt!”
Khách sạn Hòa Bình là sự tồn tại thần thánh không gì sánh được, không thể xâm phạm.
Diệp Quân Lâm nếu xâm phạm, chính là phá hư quy tắc, chính là đang gây hấn với bọn họ.
Nhất thời, bảy mươi tám mươi tên bảo vệ toàn bộ xông lên.
Bọn họ như tám mươi con mãnh thú xuống núi.
So với hơn mấy trăm ngàn người vừa rồi của Tam Đại Ông Trùm thì mạnh mẽ hơn rất nhiều...
Căn bản không phải một cấp bậc!