“Ha ha ha......”
Diệp Quân Lâm bật cười.
Khóe miệng mang theo cười nhạo nồng nặc.
Tam Đại Ông Trùm cảm giác mình bị sỉ nhục.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám... trào phúng bọn họ như vậy.
“Tôi đây cũng nói cho các người biết, không có kẻ nào mà Diệp Quân Lâm tôi không gϊếŧ được.”
Trong tròng mắt Diệp Quân Lâm bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
"Người đâu, bắt lại cho ta!”
Thẩm Tam Thiên ra lệnh một tiếng, những cao thủ át chủ bài của bọn họ nhất tề xuất động.
“Mở ra một con đường, tôi đi vào bắt Thẩm Nho Sinh!”Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.
“Hiểu!”
Năm người Thanh Long bảo vệ xung quanh Diệp Quân Lâm chu vi, trực tiếp xông về phía trước đánh.
Huyền Vũ như một ngọn núi mở đường phía trước, anh ta như là một chiếc xe tăng, ở phía trước nghiền ép, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Bốn người Thanh Long, Kỳ Lân ở phía sau.
Phàm là cao thủ xông tới toàn bộ đều bị bốn người đánh bay.
Diệp Quân Lâm ở giữa nhất lại vô cùng ung dung, thần thái nhàn nhã hút thuốc, từng bước đi phía trước.
Dĩ nhiên ở trong thế vây công của mấy trăm cao thủ, mở ra một con đường.
Ở dưới chân của bọn họ không ngừng có người rồi ngã xuống, nằm chéo vắt ngang la liệt dưới đất.
Tam Đại Ông Trùm nhìn mà choáng váng!
Bọn họ hiểu Thẩm Nho Sinh không nói dối, năm người này quả thực quá mạnh!
Đơn giản là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Mấy trăm người ngăn không được sáu người.
Mấy phút sau.
Sáu người Diệp Quân Lâm xuyên qua thật dài đường, đi tới trước biệt thự.
Lúc này, Thẩm Nho Sinh đang ở trong biệt thự.
Những cao thủ còn dư lại chắn ở trước biệt thự, hoảng sợ lo lắng nhìn chằm chằm mấy người Diệp Quân Lâm.
Vừa rồi đám Diệp Quân Lâm đã dọa sợ bọn họ.
Con đường mấy người Diệp Quân Lâm đi qua, hơn trăm người ngã xuống, thân thể cong thành con tôm, ngã lăn xuống đất, không ngừng kêu thảm thiết.
Trợn tròn mắt!
Ba người Thẩm Tam Thiên triệt để trợn tròn mắt!
Mấy trăm người này chính là cao thủ tinh anh của bọn họ đó.
Là then chốt đưa bọn họ ngồi vững vàng ở Hoa Hải đó!
Thế lực mấy trăm người, xuất ra tuyệt đối càn quét thế lực các đại gia tộc Hoa Hải.
Có thể đối mặt sáu người này mà còn không dùng cách gì, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã đánh hạ hơn phân nửa.
Đây cũng quá kinh khủng!!!
Diệp Quân Lâm nhìn đám người vẫn còn đang đau khổ ngăn cản trước mắt, anh cười nói: “Chúng mày còn muốn ngăn cản sao? Xác định chống đỡ được sao?”
“Bọn tao......” Những người này đều luống cuống.
Đám người Diệp Quân Lâm quá mạnh mẽ.
Làm bọn họ bị dọa sỡ nhũn người.
Trong biệt thự, Thẩm Nho Sinh nghe được động tĩnh, run lẩy bẩy mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới mặt đất.
Hình ảnh đám người đang lăn lộn đầy đất quả thực đã hù hắn chết kiếp.
Diệp Quân Lâm đã gϊếŧ tới nơi rồi.
Đây chính là địa bàn của Tam Đại Ông Trùm kia mà?!
Thật là đáng sợ.
Hắn hô về hướng mấy người Thẩm Tam Thiên: “Bố ơi, mấy chú, cứu con, nhất định phải ngăn nó lại! Nếu không... no sẽ gϊếŧ chết con!”
Diệp Quân Lâm phía dưới nhìn Thẩm Nho Sinh cười cười nói: “Đừng giãy giụa nữa! Ông trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn của tôi đâu!”
Diệp Quân Lâm để mắt tới hắn, làm cho Thẩm Tam Thiên toàn thân rùng mình một cái.
Lão cũng đã bị hù chết.