Từ lúc Diệp Quân Lâm nói ra câu nói này, từ trên xuống dưới nhà họ Chu cũng đã biết trước số mạng của Thẩm gia.
Chọc ai không được mà hết lần này tới lần khác muốn chọc đến vị này?
Diệp Quân Lâm tiếp tục hỏi: “Thẩm Nho Sinh người như thế nào? Mẹ tôi không muốn gả cho anh là có đạo lý chứ!?”
Chu Đông Phương dừng lại nói: “Đúng! Không sai! Ban đầu Thẩm Nho Sinh chính là một công tử ăn chơi, nổi danh trong giới con nhà giàu. Mẹ của ngài thậm chí tận mắt nhìn thấy hắn cùng người phụ nữ khác lên giường!”
Nói đến đây, Chu Đông Phương không dám nói tiếp, ông ta cúi đầu xuống.
Bởi vì ông ta đã cảm nhận được sự phẫn nộ của Diệp Quân Lâm rồi.
“Vậy ông còn gả mẹ tôi cho người như vậy?” Diệp Quân Lâm giận dữ nói.
“Tôi cũng không còn cách nào! Hôn nhân của các đại tộc hào môn trên cơ bản đều là gia tộc sắp xếp quyết định, bản thân không có quyền lựa chọn! Huống chi là Thẩm Nho Sinh coi trọng mẹ ngài, muốn ép cưới. Tôi cũng không còn cách nào.”
“Trước đây, nguyên nhân tôi đồng ý gả mẹ ngài cho Thẩm Nho Sinh là muốn thông qua đám hỏi, mượn Thẩm gia khiến cho Chu gia cường đại hơn!”
“Đây là quyết định sai lầm nhất đời này của tôi! Ôi!” Chu Đông Phương than thở nói.
“Thẩm gia rất lợi hại phải không?” Diệp Quân Lâm hỏi.
Trong nhận thức của anh, vương tộc mạnh nhất Hoa Hải chính là Cố gia.
“Lợi hại, so với Cố gia còn lợi hại hơn! Cố Hướng Tiền là nhân vật nổi tiếng số một Hoa Hải, chứ không phải bản thổ mạnh nhất Hoa Hải!”
“Mạnh nhất là Tam Đại Hanh và Gia Cát Thanh, khách sạn Hoà Bình của Gia Cát Thanh.” Chu Đông Phương ngược lại hít một hơi khí lạnh.
“Nói một chút coi!” Diệp Quân Lâm nói.
“Khách sạn Hoà Bình của Gia Cát Thanh tồn tại quá lâu, Hoa Hải có một truyền thuyết -- dù anh phạm phải chuyện lớn gì, chỉ cần ngươi vào khách sạn Hoà Bình, bất luận người ở tầng lớp nào cũng không thể động tới anh!” Chu Đông Phương nói.
“Ah? Khách sạn Hoà Bình còn có khả năng này? Dù cho tôi gϊếŧ hơn trăm người, chạy trốn tới khách sạn Hoà Bình, tôi liền an toàn sao? Không có bất kỳ kẻ nào dám đυ.ng đến ta?” Diệp Quân Lâm hỏi.
Chu Đông Phương gật đầu: “Quả thực như vậy! Cho nên mọi người xếp ông chủ của khách sạn Hoà Bình là Gia Cát Thanh thành người đứng đầu Hoa Hải!”
Diệp Quân Lâm cười: “Xem ra, khách sạn Hoà Bình này khá có năng lực nhỉ? Nói tiếp!”
“Đứng thứ hai Hoa Hải chính là Tam Đại Ông Trùm! Ông trùm thứ nhất là Thẩm Tam Thiên, ông trùm thứ hai là Tề Trấn Lâm, ba là Từ Xung.”
“Thẩm Nho Sinh là con trai của ông trùm Thẩm Tam Thiên! Cho nên tôi mới đi nịnh bợ, dùng mẹ của ngài để có đám cưới với Tam Đại Ông Trùm!” Chu Đông Phương giải thích sự cường đại của Thẩm gia.
Diệp Quân Lâm cười cười: Cho nên Thẩm gia mới có thể dám đưa quan tài đến cửa Chu gia, lý do là căn bản không để Chu gia vào mắt?”
“Đúng vậy! Thẩm gia rất ngông cuồng, ngay cả Cố gia cũng không để vào mắt, chớ nói chi là Chu gia nho nhỏ của tôi.” Chu Đông Phương thận trọng nói.
Cho nên cuộc họp lần này rất quan trọng, Chu Đông Phương muốn mượn cuộc họp lần này đạt đến đỉnh cao.
“Tôi mặc kệ Thẩm gia cường đại bao nhiêu, vũ nhục tôi và mẹ, tôi đây liền tính món nợ này thật cẩn thận!”