Diệp Quân Lâm lại hít một hơi lạnh nói: “Thật là độc ác!!!”
“Hành động này của Diệp gia là cấm túc mẹ ngài ở nơi tiêu điều cả đời, để cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, để cho mẹ ngài như không tồn tại nữa, càng đừng hòng dính líu được chút gì đến Kinh Thành Diệp gia!” Chu Đông Phương nói.
“Vậy mẹ tôi liền thực sự ngoan ngoãn cấm túc? Không bước ra thành phố đó một bước?” Diệp Quân Lâm hỏi.
Với sự hiểu biết về mẹ của anh thì Chu Oánh Oánh tuyệt đối không sợ chết.
Thậm chí vì đến gặp anh, không để ý tới hết thảy, cũng sẽ chạy đến.
Thế nhưng không có.
Vậy thì có vấn đề khác.
“Bởi vì Diệp gia ở trong tiểu viện của mẹ ngài, cắm một tấm bia mộ!” Chu Đông Phương nói.
“Bia mộ?” Diệp Quân Lâm sửng sốt.
Có chút không hiểu bia mộ là có ý gì.
“Bia mộ của người nào?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Bia mộ của ngài!”
“Trên đó viết tên của ngài - Diệp Quân Lâm!”
“Chỉ cần mẹ ngài dám bước ra chỗ đó một bước, Diệp gia sẽ gϊếŧ chết ngài! Tấm bia kia chính là muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở mẹ ngài, đời này kiên quyết không thể bước ra thành phố đó một bước! Càng không thể đến tìm ngài và làm lộ ra quan hệ với Diệp gia!” Chu Đông Phương nói.
“Diệp gia thật ngoan độc!!!”
Diệp Quân Lâm nhịn không được giơ ngón tay cái lên rồi.
“Cho nên đã gần ba mươi năm trôi qua, thân phận ngài và mẹ ngài một chút cũng không hề lộ ra, tựa như chưa từng có quan hệ với Diệp gia!” Chu Đông Phương thê thảm cười cười.
Diệp Quân Lâm nghĩ đến cái gì, không khỏi hỏi: “Bố tôi đâu? Lúc mẹ tôi chịu khổ chịu cực ông ta làm cái gì? Lẽ nào ông ta không đi ra ngăn cản sao? Cam chịu nhìn mẹ tôi quỳ ba ngày ba đêm dưới trời mưa xối xả? Cam chịu để mẹ tôi bị cấm túc cả đời?”
“Mẹ tôi không phải rất yêu ông ta sao? Ông ta cũng phải rất yêu mẹ tôi mới đúng chứ!”
Diệp Quân Lâm rất muốn biết bố anh khi đó đang làm cái gì?
“Bố ngài toàn bộ hành trình đều im lặng, giao toàn quyền cho gia tộc quản lý tất cả. Toàn bộ chuyện từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cậu ta đều đều thờ ơ ở một bên, không quan tâm! Mặc cho mẹ ngài chịu khổ, cậu ta trơ mắt nhìn. Một câu nói cũng chưa từng nói.”
Sau khi Chu Đông Phương nói cho Diệp Quân Lâm sự thật này.
Diệp Quân Lâm siết chặt tay, căm giận ngút trời.
Bố ghê tởm như thế ư?
Dĩ nhiên là người như vậy?
Uổng phí mẹ yêu ông ta như vậy!
“Nguyên nhân rất đơn giản, ông ta là người thừa kế của Kinh Thành Diệp gia! Nếu như ông ta có bất kỳ ý nào thiên vị mẹ ngài, Diệp gia sẽ gặp gạch bỏ thân phận người thừa kế của ông ta, thậm chí sẽ còn tước bỏ thân phận Diệp gia của ông ta! Cho nên toàn bộ hành trình ông ta lựa chọn yên lặng, lạnh lùng nhìn. Vì để bảo toàn tất cả quyền lợi của ông ta!”
Sau khi Chu Đông Phương nói xong, Diệp Quân Lâm sắp giận điên rồi.
Mẹ anh vì anh, chấp nhận cái giá lớn là đánh đổi mạng sống.
Ông ta thì sao, vì quyền lợi, nhắm mắt làm ngơ với vợ con mình?