Chu Đông Phương nói xong câu đó, bỗng cảm giác được một hơi thở đáng sợ.
Diệp Quân Lâm nổi giận.
Lại là huyết mạch?
Huyết mạch cao quý?
Cùng là con người mà lại phân ba phân bảy?
Tôi mặc kệ các quốc gia khác như thế nào.
Ở Hoa Hạ, ai ai cũng bình đẳng!
Đều là hai mắt một mũi một miệng!
Có kẻ nào nhiều hơn với ai cái gì không?
Thế thì sao huyết mạch của mày làm sao lại cao quý hơn người ta?
Máu của mày là màu vàng kim sao?
Về sau, phàm là kẻ nhắc đến huyết mạch cao quý, phân loại con người, Diệp Quân Lâm thấy một diệt một!
“Ông, nói tiếp đi!” Diệp Quân Lâm nói rằng.
“Hiển nhiên gia tộc bố ngài cũng chướng mắt mẹ ngài, làm sao cũng sẽ không để nó gả vào Diệp gia! Dù cho nó mang thai con của Diệp gia, bọn họ cũng sẽ không để nó bước vào cửa Diệp gia một bước! Hơn nữa không thừa nhận đứa trẻ trong bụng là của Diệp gia!”
“Sau đó, ý tứ của Diệp gia rất đơn giản, chính là muốn để mẹ ngài sinh non, tuyệt đối không thể để cho đứa bé sinh ra được! Loại tiện chủng ô nhiễm huyết mạch Diệp gia này không cho phép ra đời!”
Diệp Quân Lâm bật cười.
Thiếu chút nữa, anh liền không đến được thế giới này rồi?
“Vậy sau đó thì sao? Vì sao không để cho mẹ tôi sẩy thai!” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Là mẹ ngài đau khổ cầu xin đừng động đến đứa bé, thề sống thề chết sẽ sinh đứa bé ra được! Thậm chí con bé nói con bé có thể chết, nhưng chỉ cầu bọn họ tha cho con mình một mạng, để đứa bé có thể sinh ra được!”
“Sau đó, Diệp gia đưa ra một yêu cầu, chỉ cần mẹ ngài quỳ ở trước cửa Diệp gia ba ngày ba đêm, tạm tha mẹ ngài và mẹ ngài một mạng!”
......
Nghe đến đó, Diệp Quân Lâm cảm thấy hốc mắt có chút ướŧ áŧ.
Trên đời này không có bố mẹ nào không thương con.
Nếu có, e là họ có nỗi khổ tâm.
Cha mẹ tuyệt tình tuyệt đối không có!
Hổ dữ không ăn thịt con cơ mà.
Diệp Quân Lâm giờ khắc này đã hiểu.
Mẹ không phải là vứt bỏ mình, ngược lại bà đã vì anh trả giá rất nhiều rất nhiều....
Thì ra ân tình lớn nhất mẹ ban tặng cho anh chính là để anh đến với cuộc đời này!
Thậm chí không tiếc lấy tính mạng của mình để chết thay anh, chỉ vì để cho anh sống sót.
“Mẹ ơi......” Đôi môi Diệp Quân Lâm khẽ nhúc nhích.
“Sau đó thì sao?”
“Mẹ ngài cứ quỳ gối trước cổng Diệp gia như vậy, trời âm u, mấy ngày đó đúng lúc đổ mưa to! Mẹ ngài ở dưới cơn mưa xối xả quỳ chừng ba ngày ba đêm, lấy ý chí bất khuất để quỳ, thân thể đến cực hạn!”
Nói đến đây, Chu Đông Phương cũng là hai mắt đẫm lệ.
Dù sao cũng là con gái của mình.
“Sau lần kia, trên người nó mắc nhiều chứng bệnh không cách nào trị tận gốc, cả người già nua thêm mười tuổi. Chỉ cần đến trời âm u có mưa, nó liền đau nhức khó chịu, bác sĩ nói chức năng cơ thể con bé hoàn toàn giảm sút, đoán chừng chỉ tuổi thọ rút ngắn ba mươi năm..." Chu Đông Phương cũng không muốn nói nữa.
“Mẹ ơi!!!”
Diệp Quân Lâm siết nắm đấm thật chặt.