Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 944: Không Thể Bị Khinh Thường

Không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.

Diệp Quân Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người ngẩn cả người.

Chu Đông Vượng và các nhánh Chu gia khác không ngờ đến Diệp Quân Lâm sẽ dẫn mồi lửa lên trên người bọn họ.

“Đừng tưởng rằng tâm tư của các người tôi không nhìn ra! Ở trong mắt các người, tôi cũng là con hoang nhỉ!? Một lũ bại hoại như nhau cả thôi!” Diệp Quân Lâm vui vẻ.

Chu Đông Vượng không ngờ, một vãn bối nho nhỏ dám nói chuyện với lão như vậy.

“Không sai! Mày chỉ có mẹ, ngay cả bố mày là ai cũng không biết, mày không phải là con hoang thì là cái gì?”

“Bọn tao thích nhìn cảnh Chu Đông Phương xin lỗi một đứa con hoang đấy thì sao!”

Nếu bị vạch trần, Chu Đông Vượng thẳng thắn nói toẹt ra.

Chu Đông Phương cũng rất giận.

Nhưng ông ta cũng hết cách.

Ai bảo ông ta có thằng cháu ngoại như vậy chứ!!!

“Ha ha ha......”

Chu Đông Vượng cùng với các Chu gia khác bật cười.

Hoa Hải Chu gia đồng loạt cúi đầu.

Giờ khắc này, bọn họ quá nhục nhã.

Khiến người ta bẽ mặt giữa thanh thiên bạch nhật, lại không biết làm sao.

Hết thảy đều tại Diệp Quân Lâm!

Nếu như không có Diệp Quân Lâm thì tốt biết bao!

Hoa Hải Chu gia ông ta nhất định là cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Có chỗ dựa là Côn Lôn Chiến Thần, những kẻ ở trước mắt ông ta để vào mắt sao?

Đối với cái từ “con hoang” này, Diệp Quân Lâm là cực kỳ ghét.

Anh mặc dù không ưa mẹ đẻ cha đẻ, cũng không hứng thú tìm hiểu.

Nhưng dù sao cũng là bọn họ ban cho anh sinh mệnh, là bọn họ mang anh tới thế giới này.

Đây là điều thiêng liêng, không thể bị khinh nhờn.

Trước mắt những kẻ này cứ khinh nhờn vũ nhục.

Đó chính là tìm chết!

Diệp Quân Lâm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đáng sợ bắn sang đám người Chu Đông Vượng.

“Mày...... Mày muốn làm gì?”

Giờ khắc này, đám người Chu Đông Vượng mới cảm nhận được một sợ hãi và khí thế bàng bạc của anh.

Sát khí!!!

Bọn họ cảm thụ được sát ý tỏa ra nồng nặc trên người Diệp Quân Lâm!

Phảng phất một giây sau bọn họ sẽ chết ngay!

“Anh ơi...... đừng mà......”

Chu Nam Yên tiến lên, lập tức ngăn lại Diệp Quân Lâm.

Cô bé rất sợ nếu tiếp tục như vậy, sẽ xảy ra chuyện.

Cô bé lập tức lôi kéo Diệp Quân Lâm rời khỏi nơi này.

“Hô!”

Đi ra bên ngoài, Diệp Quân Lâm hít sâu một hơi.

Vừa rồi suýt chút nữa trở lại trạng thái khát máu ở chiến trường rồi.

Nếu không phải là Chu Nam Yên ngăn, sợ là anh đã gϊếŧ hết đám người ở đấy rồi.

Cũng được, trước hết tha cho bọn hắn một lần.

Đợi cuộc họp ngày mai lại xử lý những kẻ đó!

Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi, Chu Đông Vượng ý cười đầy mặt: “Đông Phương tôi hiểu mà, nếu thằng con hoang kia là cháu ngoại tôi, tôi cũng không muốn thừa nhận! Lớn lên ở nơi đầu đường xó chợ, làm sao có thể xứng đôi với huyết mạch cao quý của Chu gia chứ?”

“Đúng vậy! Vừa rồi còn muốn đại nghĩa diệt thân, ruồng bỏ tổ tông! Hoa Hải Chu gia các ông vì sao lại có đứa cháu ngoại như vậy chứ!”

Đối mặt với sỉ nhục của những người khác, Chu Đông Phương cắn chặt răng, gắt gao siết nắm đấm.

Ông ta đã muốn gϊếŧ chết Diệp Quân Lâm.