“Chu Đông Vượng ông......” Chu Đông Phương giận tím người.
“Đông Phương chuyện này quá không chuẩn mực đấy nhé! Con gái ông Oánh Oánh năm đó quả thực có lệch lạc, nhưng dù sao thằng bé cũng là cháu ngoại ruột của ông! Ông lại để nó lưu lạc bên ngoài, bị người người gọi mắng là một thằng con hoang.”
Đối mặt Chu Đông Vượng miệng mồm lanh lợi, Chu Đông Phương không cãi lại được.
Lĩnh Nam Chu Gia phát hiện Diệp Quân Lâm, vậy bọn họ đã chiếm được ưu thế.
“Tôi nghĩ chắc cuộc họp mấy ngày sau, ông sẽ để đứa trẻ này xuất hiện nhỉ!? Hoặc là bây giờ ông có thể gϊếŧ chết nó, tôi liền giả vờ không biết có chuyện này!”Chu Đông Vượng cố ý khích.
Chu Đông Phương bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể thừa nhận thân phận Diệp Quân Lâm: “Đây là cháu ngoại của tôi, đương nhiên sẽ xuất hiện trong cuộc họp. Hiện tại để nó lưu lạc ở bên ngoài, trên thực tế là để rèn luyện nó thôi!”
Chu Đông Phương hiểu, nếu ông ta không thừa nhận.
Lập tức Chu Đông Vượng sẽ lộ tin tức ông ta có cháu ngoại cho các giới truyền thông.
Sĩ diện của Hoa Hải Chu gia sẽ mất hết.
“Được, tôi lại muốn ở cuộc họp nhìn thử thằng bé này thế nào.” Chu Đông Vượng hài lòng cúp điện thoại.
“Răng rắc!”
Chu Đông Phương lập tức đập điện thoại, điện thoại liền nát vụn rơi đầy đất.
“Diệp Quân Lâm ơi là Diệp Quân Lâm, thằng yêu tinh hại người! Mày hại chết Chu gia tao rồi!” Chu Đông Phương hung dữ mắng.
Khi người nhà họ Chu biết được chuyện này cũng tức giận.
“Diệp Quân Lâm vẫn luôn là một tai họa ngầm, quả nhiên ngày hôm nay đã nguy hại Chu gia ta rồi!”
“Đến cuộc họp lúc đó, các Chu gia khác nhất định sẽ lấy Diệp Quân Lâm ra để sĩ nhục Chu gia ta, đến lúc đó chúng ta còn có thể đánh lại sao?”
“Chứ gì nữa! Cũng bởi vì một mình hắn, Chu gia ta triệt để phế đi, ngay cả Côn Lôn Chiến Thần tới cũng vô dụng, nói không chừng còn trách cứ chúng ta!”
......
Người nhà họ Chu ai ai cũng đỏ gay mặt, hận không thể nuốt sống Diệp Quân Lâm quách cho rồi.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng của cuộc họp kia.
Một thằng con hoang hủy diệt tất cả.
Khiến Hoa Hải Chu gia trở thành trò cười.
Chu Đông Phương tức giận nói: “Tao nghi ngờ, Lĩnh Nam Chu Gia làm sao biết được Diệp Quân Lâm?”
“Ông nội, người của con nói, là Diệp Quân Lâm len lén gặp mặt Lĩnh Nam Chu Gia Chu Diên Đông! Ngay hôm nay! Bọn hắn chắc đã có liên lạc!” Chu Tiềm Long nói.
“Chuyện đã sáng suốt, nhất định là Diệp Quân Lâm chủ động tìm Lĩnh Nam Chu Gia. Mượn Lĩnh Nam Chu Gia để ông nội thừa nhận thân phận cháu ngoại của hắn!”
“Diệp Quân Lâm mày thật âm hiểm!”
Ai nấy cũng nhe răng trợn mắt.
“Ta sớm nói rồi, thằng ôn con này không phải kẻ ngốc! Lấy phương thức như vậy trở thành Chu gia đại thiếu, bởi vì Lĩnh Nam Chu Gia nhìn trúng, chúng ta phải hầu hạ thật tốt, không thể làm gì được hắn.”
Chu Đông Phương thở hổn hển.
“Ông nội hiện tại phải làm gì đây ạ?”
Chân mày Chu Duy cũng đã chau thành hình chữ "Xuyên" rồi.
*chữ Xuyên: 川