Hoa Hải, Chu gia.
Chu Duy sau khi cúp điện thoại, hắn cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm muốn chơi với Chu gia? Muốn chết à?”
Chu Tiềm Long than thở: “Nhắc tới thằng ôn kia thật đúng là mạng lớn! Vậy mà tránh thoát một kiếp này rồi!”
“Nó phải biến mất! Nếu không chúng ta sẽ không an ổn! Chu gia ta là muốn leo lêи đỉиɦ Hoa Hải, muốn vượt qua cả Cố gia! Há có thể cho phép được hạng người đê tiện này?”
“Y hệt như con gái mẹ đê tiện của nó, may mắn, ta đã sớm trục xuất ả khỏi cửa nhà Chu gia! Nếu không hiện tại lại thêm một đống chuyện phiền toái!” Chu Đông Phương nói.
“Yên tâm đi, ông nội, chúng ta lại bày kế, cam đoan trước cuộc họp hằng năm của Chu gia, nhất định sẽ làm cho Diệp Quân Lâm biến mất.” Hai anh em Chu Tiềm Long và Chu Duy nói.
Vì sao Chu Đông Phương gấp gáp diệt trừ Diệp Quân Lâm như vậy?
Đó là bởi vì sau đó không lâu, sắp có cuộc họp mười năm một lần của Chu gia.
Đến lúc đó toàn bộ phe phái Chu gia Hoa Hạ đều sẽ tới tham gia.
Lần này nơi tổ chức cuộc họp rơi vào Hoa Hải Chu Gia.
Từ trên xuống dưới nhà họ Chu cực kỳ coi trọng.
Toàn bộ ánh mắt Hoa Hạ Chu gia đều tập trung vào đó.
Cho nên Chu Đông Phương yêu cầu không thể xảy ra sơ xuất gì.
Tỷ như loại tai hoạ ngầm như Diệp Quân Lâm tuyệt đối không thể có.
Nếu để cho các phe phái Chu gia khác biết ông ta có một thằng cháu ngoại như vậy, lưu lạc đầu đường, hệt như đứa hoang.
Ước đoán Chu Gia Hoa Hải cũng bị cười nhạo.
Đây là điều ông ta không muốn thấy.
Sĩ diện quan trọng nhất!
Cho nên không thể xuất hiện dấu vết nào của Diệp Quân Lâm, hiện tại xuất hiện, chỉ có thể làm cho anh biến mất.
“Ừ, sắp tới cuộc họp gia tộc rồi! Rất nhiều huyết mạch Chu gia đều tới tham gia, bao gồm cả các đại tộc Lĩnh Nam Chu gia, Nam Hồ Chu gia đều sẽ tới! Yêu cầu của ta không cao, nhất định phải ngăn chặn hết thảy Chu gia khác, để cho Chu Gia Hoa Hải ta, trở thành nhánh mạnh nhất trong cách mạch của Chu thị!” Chu Đông Phương lớn tiếng nói.
Mỗi một lần họp đều phải tranh đua, hai lần trước Hoa Hải Chu Gia không chiếm được chỗ tốt, cho nên Chu Đông Phương vô cùng hy vọng lần này có thể.
Chu Tiềm Long cười cười: “Ông nội, trước đây e rằng không có lòng tin! Dù sao Lĩnh Nam Chu gia cũng ngang sức với Chu Gia Hoa Hải ta.”
“Nhưng hiện tại đã khác! Chú bảy Chu Khiết Long ta -- một đại tướng của Viêm Hoàng Thiết Lữ, là phụ tá đắc lực của Côn Lôn Chiến Thần! Cái này những Chu gia khác có thể so sánh sao?”
Hai người Chu Đông Phương lắc đầu liên tục: “Không so được!”
“Thứ hai, ngay cả Tang Khôn Quân Phiệt lừng lẫy cũng phải quỳ xuống với Hoa Hải Chu Gia. Chu gia khác có thể làm được không?”
“Làm không được!”
“Thứ ba, điểm mấu chốt nhất là -- Chu gia ta bây giờ dựa vào Côn Lôn Chiến Thần, hai ngày trước Côn Lôn Chiến Thần còn nhận Thanh Đồng cổ kiếm, đại biểu ngài ấy chính là chỗ dựa vững chắc là Chu gia ta! Điểm này đừng nói là Chu gia, cả Cố gia cũng không thể so!” Chu Tiềm Long kiêu ngạo nói.
“Đúng vậy! Có ngọn núi Côn Lôn Chiến Thần để dựa vào, nháy mắt gϊếŧ tất cả!”
“Ta đã chờ mong được tỏa sáng trên cuộc họp rồi!” Chu Đông Phương mặt chờ mong, hận thời gian không thể qua nhanh một chút.
Chợt nhớ tới cái gì: “Các con nhất định phải xử lý Diệp Quân Lâm sạch sẽ!!!”