“Ông nội nhưng có một vấn đề, lần này Côn Lôn Chiến Thần giúp Diệp Quân Lâm, mặc dù chúng ta không thừa nhận có quan hệ với Diệp Quân Lâm, nhưng chúng ta đã thiếu ngài ấy phần ân tình!” Chu Tiềm Long nói.
“A? Vậy phải làm thế nào?” Chu Đông Phương hỏi.
“Chúng ta phải cảm ơn Côn Lôn Chiến Thần, tặng một phần quà!?” Chu Tiềm Long đề nghị.
“Tặng cái gì mới được nhỉ?” Chu Đông Phương sờ cằm.
“Tranh chữ châu báu dù cho có quý đi nữa, ta đoán Côn Lôn Chiến Thần cũng sẽ không thích. Ngài ấy ở chiến trường gϊếŧ địch, nhất định thích mấy thứ như vũ khí. Ông nội, nhà của chúng ta không phải có giữ một thanh cổ kiếm Thanh Đồng thời Tần sao? Không bằng tặng cho Côn Lôn Chiến Thần đi ạ!” Chu Tiềm Long đề nghị.
Nghe vậy, Chu Đông Phương lộ ra vẻ vui mừng.
“Đúng là Tiềm Long con là người quan trọng của tương lai Chu gia ta! Cái đầu này của con cũng quá có ích!”
“Món quà này tặng cho Côn Lôn Chiến Thần, chẳng những trả được ân tình, còn có thể tăng thêm độ yêu thích, để ngài ấy yêu thích!”
“Mau tặng quà đến!”
Chu Tiềm Long một giây cũng không chậm trễ, đưa quà đến quân khu Kim Lăng.
Hướng Văn Quân không biết làm như thế nào cho phải, liên lạc Diệp Quân Lâm, nói cho anh biết Chu gia tới tặng quà.
“Nhận đi!” Diệp Quân Lâm trả lời.
Rất nhanh đã có người đưa hộp quà đến tập đoàn Vân Đình.
Vũ Sâm đưa đến, Diệp Quân Lâm mở hộp ra.
Bên trong là một thanh cổ kiếm Thanh Đồng rỉ sét loang lổ, còn có một hơi thở tang thương đập vào mặt.
Đây là thanh kiếm mà Chu gia bỏ ra ba trăm triệu từ hội đấu giá có được, là hàng thật.
“Chu gia thật đúng chịu chơi nhỉ?” Diệp Quân Lâm cười nói.
“Nếu Chu gia biết cuối cùng thanh kiếm này rơi vào trong tay tôi, có thể tức chết hay không!”
Sau đó Diệp Quân Lâm lại nói với Hướng Văn Quân, bảo ông ta nói cho Chu gia, quà làm anh rất hài lòng, anh nhận.
Khi Chu gia nhận được tin tức của Côn Lôn Chiến Thần, toàn bộ Chu gia nhiệt huyết sôi trào, Chu Đông Phương càng là kích động một đêm không ngủ.
Cái này dù sao cũng là lần đầu tiên Côn Lôn Chiến Thần chính diện phản hồi lại bọn họ.
Điều này làm cho Chu gia được yêu thương mà bất ngờ!
Nhưng nếu như Chu Đông Phương biết Diệp Quân Lâm chính là Côn Lôn Chiến Thần, không biết sẽ có sắc mặt thế nào.
Thanh Đồng cổ kiếm được Chu gia tôn sùng là trân bảo, bị Diệp Quân Lâm thưởng thức rất tùy ý, còn thiếu điều đem ra bổ dưa hấu thôi.
“Diệp Quân Lâm anh đào cây hàng giả này này ở đâu ra đấy? Một ngày của anh thật là thanh thản ha!”
Phương Tử Tinh thấy Diệp Quân Lâm đang chơi kiếm, nhịn không được oán giận một câu.
Phương Tử Tinh vừa mới họp xong chau mày, tâm trạng hình như không tốt lắm.
Lại nhìn thấy Diệp Quân Lâm nhàn nhã như vậy, còn chơi cổ kiếm, cô ấy không vui.
“Anh nói anh đến thời điểm này, có thể quan tâm đến công việc hay không? Triệu gia quy định một tỉ anh có nghĩ tới không?” Phương Tử Tinh giận dữ nói.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Cô cứ như ăn phải thuốc nổ vậy!” Diệp Quân Lâm nhìn ra không bình thường.
“Có một xí nghiệp lớn ở Hoa Hải cầm danh sách năm tỷ, chưa thanh toán số dư, chúng tôi bó tay!”