Ngay cả đám Đỗ Nghiễm Hạ đều vô cùng kinh ngạc.
Không nói là tới nói xin lỗi sao?
Làm sao mỗi ai ai cũng hùng hổ, càng giống như là tới ăn thịt người ấy.
Đỗ Nghiễm Hạ đứng phía sau cùng cũng là sắc mặt phức tạp.
Lúc ông ta mới đi ra, kỳ thực liếc mắt liền nhận ra những người tới này.
Đây là đều là các đại lão nổi tiếng của Hoa Hải.
Nhất là Cố Hướng Tiền, càng là nhân vật hàng đầu Hoa Hải.
Ông ta làm sao có thể không biết?
Nhưng nằm mơ cũng không ngờ người bọn họ đắc tội lại là Diệp Quân Lâm!!!
“Ha ha ha...”
Nghe được lời Diệp Quân Lâm, Cố Hướng Tiền không những không giận mà còn cười.
Lão vui vẻ.
Đã lâu chưa thấy được người tuổi trẻ nào phách lối như vậy.
Trước đây từng gặp qua kẻ phách lối, nhưng toàn bộ đều bị lão gϊếŧ sạch.
Lão tin tưởng Diệp Quân Lâm cũng là một trong số đó.
“Thằng nhóc mày thật sự không biết thân phận của tao sao?” Cố Hướng Tiền hỏi.
“Không biết, tôi cũng không cần biết, bởi vì tôi biết ông không phải đối thủ của tôi.”
Bá đạo.
Kiêu ngạo.
Không ai bì nổi.
Nhưng Diệp Quân Lâm lại có một loại khí chất trầm ổn bình tĩnh, khống chế tất cả.
Điều này làm cho trong lòng Cố Hướng Tiền hoảng hốt.
Nghĩ đến trước Phó Thương Long đặc biệt tới cản lão.
Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự là đại thiếu gia đến từ kinh thành?
“Mày đến từ kinh thành?” Cố Hướng Tiền hỏi dò.
“Không phải, người Tô Hàng.” Diệp Quân Lâm nói.
“Vậy thì tốt!” Cố Hướng Tiền lộ ra nụ cười.
“Thằng nhóc tao cho mày biết, trên đời này có vài người mày chọc không được! Tỷ như cháu của tao đây, tao Cố Hướng Tiền đã từng nói, nếu ai đυ.ng đến một cọng tóc của cháu tao, tao nhất định sẽ gϊếŧ cửu tộc kẻ đó!”
“Hai mươi bốn năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đυ.ng đến một cọng tóc của cháu tao! Mày là người đầu tiên, còn chém đứt tay cháu tao!”
Giọng Cố Hướng Tiền bình thản như là đang tự thuật một câu chuyện.
Nhưng cho dù ai đều nghe tê cả da đầu, toát ra mồ hôi lạnh.
“Mày nói tao cần phải xử trí mày như thế nào?” Bỗng nhiên, Cố Hướng Tiền đè thấp âm điệu, gầm lên.
“Gϊếŧ tôi?” Diệp Quân Lâm cười cười.
“Chính xác, chính là lột da tróc xương mày! Còn có người nhà của mày một kẻ cũng đừng hòng sống! Xác của mỗi một người chúng mày tao đều sẽ băm cho chó ăn!”
Cố Hướng Tiền đối với Diệp Quân Lâm đơn giản là hận thấu xương.
“Không phải mày thích chó sao? Tao muốn chặt hai tay của mày xuống, để cho chó hoang ăn tươi từng chút từng chút một! Tao muốn để cho mày nhìn tận mắt!!!”
Ai cũng chưa thấy qua Cố Hướng Tiền đáng sợ như vậy.
Năm mươi năm rồi, chỉ có Diệp Quân Lâm buộc lão đến loại mức này.
“Nói rất hay! Nhưng ông lại chẳng làm gì được tôi!” Diệp Quân Lâm thậm chí còn vỗ tay.
“Vì sao? Tao cho mày biết, ngày hôm nay mặc kệ mày có thân phận gì, mày, tao tất gϊếŧ!” Cố Hướng Tiền càng thêm âm độc.
“Ha ha, nói ra thân phận của tôi, ông chắc không đắc tội nổi!” Diệp Quân Lâm đột nhiên cười.
Anh nhìn đám người Đỗ Nghiễm Hạ cười nói: “Hoặc có lẽ là thân phận những người trong chúng tôi, ông một người cũng không đắc tội nổi.”