“Ông nội, chính là bọn nó! Đám người này đều có chút bản lĩnh!”
“Đầu sỏ là thằng đứng ở giữa kia!” Cố Kiếm Phong chỉ chỉ Diệp Quân Lâm.
Nhưng hắn không nghĩ tới tự dưng lại có thêm tám người.
Nhưng hắn không quan tâm.
Có ông nội hắn ở đây, có là 800 người cũng chẳng hề gì.
Chứng kiến đám người Diệp Quân Lâm phế bỏ con trai (cháu trai) mình, nhóm gia trưởng hai mươi chín đại hào môn Hoa Hải đều như sắp điên lên, nhìn chòng chọc vào mấy người Diệp Quân Lâm.
Hận không thể nuốt sống bọn họ.
Lại có người dám phế bỏ con cháu bảo bối của bọn hắn!
Cố Hướng Tiền áp chế cơn tức giận, lạnh giọng hỏi: “Chính là chúng mày chém đứt tay cháu ta?”
“Không sai, là tôi. Nó gϊếŧ chó của tôi, tôi chỉ chặt đứt một tay nó, xem như là hạ thủ lưu tình rồi.” Diệp Quân Lâm bình tĩnh nói.
“Cái gì???”
“Ý tứ của mày chẳng lẽ là vì một con chó gϊếŧ chết cháu tao?” Cố Hướng Tiền suýt chút nữa lên tăng xông.
Cháu trai của Cố Hướng Tiền lão, thiên kiêu chi tử tôn quý nhất Hoa Hải, lại đem ra so sánh với một con chó?
Thế thì sao có thể nhịn được?
Then chốt cháu trai lão bị chặt tay là bởi vì nó gϊếŧ một con chó!
“Không sai! Một mạng đổi một mạng, rất công bằng! Nhưng tôi đã thả nương tay với cháu trai ông! Từ trên xuống dưới nhà họ Cố ông nên cảm ơn tôi!”
Không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Diệp Quân Lâm lời này vừa dứt, toàn trường đều trợn tròn mắt.
Mọi người không thể tin nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
“Hắn...... hắn sao có thể nói ra câu đó?”
“Cố gia còn phải cảm ơn hắn?”
......
Đây đối với nhóm đại hào môn Hoa Hải mà nói, quả thực ngoài sức tưởng tượng.
Đây là rõ ràng đang gây hấn với tộc Cố gia đệ nhất Hoa Hải!
“Hay lắm, có quyết đoán! Thảo nào cháu tao trước mặt mày bị thua thiệt!” Cố Hướng Tiền không những không giận mà còn cười.
“Kiều gia Kiều Kim Thu cũng bị mày phế bỏ?” Cố Hướng Tiền tiếp tục hỏi.
“Ừ, không quản được nửa người dưới, tôi thay nó tới quản!” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Vậy tất cả thành viên của Thái Tử Đảng đều là mày phế?” Cố Hướng Tiền híp mắt.
“Không sai! Đều là tôi phế! Gia trưởng không giáo dục tốt, tôi thay các ông dạy dỗ một chút!” Diệp Quân Lâm cũng nhìn thẳng Cố Hướng Tiền.
“Được rồi, mọi người đều biết! Chính nó cũng đã thừa nhận phạm hành vi phạm tội!” Cố Hướng Tiền nói với những người khác.
Mọi người đều quát lên: “Oan có đầu nợ có chủ! Báo thù! Báo thù!”
Lúc này, giọng của Diệp Quân Lâm vang lên: “Hả? Không phải chứ! Các ông không phải tới nói xin lỗi sao?”
“Cái gì?” Cố Hướng Tiền sửng sốt.
“Trước khi tôi thả bọn nó đi đã nói bảo gia trưởng tự mình đến quỳ xin lỗi!”
Diệp Quân Lâm lộ ra vẻ sắc bén: “Lẽ nào các ông không định quỳ gối trước tôi xin lỗi sao? Con cháu làm sai thì người lớn phải chịu phạt!!!”
Một câu nói khiếm đám hào môn ở Hoa Hải trợn tròn mắt.
Anh lại chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.