Đột nhiên ông ta gầm lên dọa cho Chu Phương Đông sợ tới mức suýt thì ném cả điện thoại đi!
Sao lại thế này?
Nhắc tới Diệp Quân Lâm, tại sao Phó Thương Long lại có dáng vẻ như vậy?
Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm là điều cấm kỵ gì đó?
Phó Thương Long ở đầu bên kia rất là phẫn nộ.
Tối hôm qua Diệp Quân Lâm ra lệnh ông ta cử người đi đánh một người, ông ta lập tức phái người đi ngay.
Hôm nay mới biết được là Chu Khiếu Thiên.
Cho dù Nam Hồng Môn không sợ vương tộc nhà họ Chu, nhưng cũng phải gọi đánh tiếng một cái.
Vậy mà ông ta lại phát hiện Chu Phương Đông là ông ngoại của Diệp Quân Lâm…
“Ông… ông Phó sao vậy… Có chuyện gì vậy…”
Chu Phương Đông run rẩy hỏi.
“Được thôi, ông muốn đến Kim Lăng làm gì thì cứ làm đi!”
“Có điều tôi chỉ khuyên một câu, tốt nhất bây giờ đừng nên tới thành Kim Lăng. dễ mất mạng!”
Phó Thương Long không dám dính líu vào chuyện này.
Cho dù chuyện này có thế nào.
Thì cũng đều là chuyện nhà người ta.
Chu Phương Đông cảm thấy rất kỳ lạ.
Thành Kim Lăng đáng sợ như thế nào chứ?
Còn dễ mất mạng?
Còn nữa, chuyện cảm xúc Phó Thương Long trở nên bùng nổ là thế nào vậy?
“Có chuyện gì vậy cha/ông nội?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
“Đã làm rõ chuyện này rồi, đám người Khiếu Thiên bị thương không liên quan gì đến Diệp Quân Lâm. Là Nam Hồng Môn làm, Kim Lăng là địa bàn của người ta!”
Chu Phương Đông giải thích nói.
“Ồ, thì ra là thế, chẳng trách không để nhà họ Chu vào trong mắt!”
“Thì Diệp Quân Lâm cũng chỉ là tên rác rưởi mà thôi!”
Mọi người đã trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Tôi cũng đã chào hỏi với Phó Thương Long rồi, nhà họ Chu chúng ta có thể tùy ý làm việc ở Kim Lăng. Có điều, ông ta khuyên tôi tốt nhất đừng đi Kim Lăng, có lẽ là có nhân vật lớn nào đang ở đó, chúng ta làm việc khiêm tốn một chút là được!”
Chu Phương Đông dặn dò.
“Chúng con hiểu rõ!”
Tiếp theo, Chu Phương Đông tự mình dẫn người đi thẳng về Kim Lăng.
Kỳ hạn đã sắp đến, không thể chần chừ dù chỉ mười lăm phút.
“Đúng rồi, dẫn Nam Yên đi theo! Sau khi giải quyết Diệp Quân Lâm thì đưa hai người bọn họ cùng đến Đông Nam Á luôn!”
Chu Phương Đông ra lệnh.
Sau đó không lâu, một cô gái mặc váy liền áo, có diện mạo ngọt ngào xuất hiện.
Cô ta chính là Chu Nam Yên.
Chính là nữ thành viên dòng chính được nhà họ Chu chọn ra để đưa cho quân phiệt Tang Khôn.
“Hu hu hu…”
Cha mẹ Chu Nam Yên biết lần đi này Chu Nam Yên sẽ phải chết, lại còn bị tra tấn hành hạ.
Hai người không còn khóc nổi thành tiếng, muốn ngăn cản nhưng không quyền không thế, chỉ đành trơ mắt nhìn.
Chu Nam Yên chính là cô gái ưu tú nhất trong nhóm thế hệ trẻ này, biết mười bảy thứ tiếng, lại còn học thạc sĩ ở sáu trường đại học, tất cả các mặt đều đứng đầu.
Nhưng tính cách của cô ta điềm đạm, không tranh giành thứ gì.
Vào lúc này, khi chọn thành viên nữ dòng chính đi chịu tội, cô ta là người đầu tiên được mọi người bỏ phiếu lựa ra.
Vì ích lợi những người khác, tất cả mọi người đồng lòng đẩy cô ta ra.
Chu Nam Yên vẫn yên tĩnh, trông không hề sợ hãi.
Cô ta nhìn thoáng qua cha mẹ nói: “Cha mẹ, vì dòng họ, con tình nguyện.”
…
Một bên khác.
Diệp Quân Lâm cố ý dẫn Lý Tử Nhiễm đến bệnh viện kiểm tra một lần.
Cũng may sau khi được bác sĩ khai thông tâm lý, Lý Tử Nhiễm đã hoàn toàn còn vấn đề gì.
“Em không sao, anh đừng lo lắng!”
Lý Tử Nhiễm cười nói.
Sau đó cô đổi đề tài khác: “Quân Lâm nếu thật sự không ổn thì anh về đi, dù sao đó cũng là ông ngoại anh, nơi đó còn có bà ngoại, cậu, bác, có lẽ họ cũng rất nhớ anh, rất mong anh trở về cạnh họ đó.”
Lý Tử Nhiễm đang đứng ở góc độ tình thân.
Diệp Quân Lâm đột nhiên bật cười.
Anh đã chịu đủ nhà họ Chu rồi!
Trở về?
Không thể nào đâu!
“Quân Lâm anh cười cái gì vậy? Em hỏi anh, nếu như có ngày cha mẹ ruột của anh xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ làm sao đây?”