Mọi người trong nhà họ Chu đều lộ ra vẻ mừng như điên.
Vấn đề quấn quanh bọn họ lâu nay cuối cùng đã được giải quyết.
Trời không tuyệt đường sống của ai cả!
Cố tình lại tìm được cháu ngoại ruột của Chu Phương Đông vào lúc này!
Nhất là đám con cháu nhà họ Chu đã vui mừng đến mức suýt thì hét chói tai!
Cuối cùng đã tìm được một người đi chịu tội thay bọn họ!
Gần đây khi nhà họ Chu làm ăn ở Đông Nam Á, đã gây ra một thảm họa, chọc tới một vị quân phiệt siêu cấp của Đông Nam Á, bị quân đội địa phương xử phạt rất nghiêm trọng.
Không những bồi thường năm trăm triệu, nhường ra rất nhiều lợi ích và các hạng mục, nhà họ Chu còn phải cử ra mười người đi ngồi tù chịu tội, thời hạn thi hành án ba mươi năm.
Nói là ngồi tù, thật ra chính là đi chịu chết.
Điều kiện trong nhà tù cực kỳ hà khắc, mỗi ngày nhận đủ loại hình phạt, không chừng được vài tháng sẽ từ một người sống khỏe mạnh bị tra tấn đến chết.
Hơn nữa yêu cầu trong mười người cần phải có hai người một nam một nữ của dòng chính đi chịu tội ngồi tù.
Nếu không thì lửa giận của vị quân phiệt siêu cấp này có thể dập tan.
Bởi vì người chịu tội cần phải là dòng chính nhà họ Chu, chi thứ không thể thay thế.
Chu Phương Đông thật sự không muốn nhìn con cháu của mình đi chịu nỗi khổ này.
Ông ta không muốn nhìn thấy con cháu ruột của mình đi chịu chết.
Mỗi một người đều là tương lai của nhà họ Chu!
Đều là con cháu quý báu của ông ta, nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ trong nhà họ Chu.
Con gái dòng chính đã lựa xong, cho dù là cháu gái ruột của Chu Phương Đông nhưng ông ta vẫn đồng ý đưa ra.
Nhưng đàn ông dòng chính, ông ta đều không nỡ.
Mấy ngày nay, nhà họ Chu vẫn luôn rối rắm vì chuyện này.
Bây giờ lại xuất hiện một đứa cháu ngoại ruột, vừa hay để làm thế thân.
Tất cả mọi người như vừa được bước ra khỏi khói mù!
Thậm chí còn vội vàng hỏi: “Ông nội, người này ở nơi nào, chúng cháu lập tức đi đón về?”
Chu Phương Đông cười nói: “Chuyện này không cần các cháu nhọc lòng, ông đã phái người đi đón.”
Con trai cả Chu Khiếu Thiên lại đưa ra một nghi ngờ: “Cha, chúng ta tùy tiện để Diệp Quân Lâm làm người đi gánh tội thay có được hay không? Ngộ nhỡ để nhà họ Diệp ở Kinh đô biết được, ngộ nhỡ trách tội xuống thì…”
“Không cần quan tâm điều này, bản thân cậu ta đã bị nhà họ Diệp vứt bỏ, nếu không đã hơn hai mươi năm, tại sao nhà họ Diệp không tìm cậu ta lấy một lần?”
“Trong gia phả nhà họ Diệp không có người này! Chúng ta không cần lo lắng!”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Chu Phương Đông, mọi người đều yên tâm.
Vấn đề của nhà họ Chu cuối cùng đã được giải quyết.
Đưa cháu ngoại ruột của Chu Phương Đông là Diệp Quân Lâm đi ngồi tù chịu tội, đối phương cũng không thể nói được gì!
“Cha, nhất định là bình thường cha dâng hương lễ Phật, Phật Tổ Bồ Tát phù hộ nhà họ Chu chúng ta, nên mới gặp được vận may như thế!”
Chu Khiếu Thiên cười nói.
“Đúng vậy nếu không thì sao có thể gặp được cháu ngoại ruột trên trời rơi xuống chứ?”
Nhưng người khác cũng lập tức cười rộ lên.
Nhất là đám cháu chắt cực kỳ vui mừng.
Một đám chơi trác táng, biểu hiện không tốt.
Luôn có cảm giác vào giây phút cuối cùng bọn họ sẽ bị đưa ra ngoài, buồn bực đến mức ăn không vô.
Diệp Quân Lâm vừa xuất hiện, thì bọn họ sẽ không có chuyện gì.
Chu Phương Đông vuốt chòm râu cười: “Nếu đứa nhỏ này phải đi gánh tội thay nhà họ Chu, thì cũng không thể đưa nó đi trắng trợn được! Nếu lúc đó cậu ta có nguyện vọng gì cứ thỏa mãn hết!”
“Cha (ông nôi) cứ yên tâm đi, chuyện này giao cho chúng con!”
Mọi người đều vui vẻ nói.
Từ trên xuống dưới nhà họ Chu đều đang mong chờ Diệp Quân Lâm đến.
Diệp Quân Lâm làm sao có thể ngờ được rằng anh đã trở thành vật hi sinh của nhà họ Chu.
Tình hình còn thảm hơn so với trong tưởng tượng của anh nhiều!
Đột nhiên lòi ra một ông ngoại, làm tâm trạng Diệp Quân Lâm rất là phức tạp.
Cha mẹ?
Người nhà?
Thân thích?
Có liên quan gì tới anh sao?
Nếu thật sự để ý đến anh, thì sẽ không vứt bỏ anh?
Nếu hối hận, thì hẳn phải tìm thấy anh từ sớm rồi!