Đột nhiên bên ngoài tòa nhà văn phòng xuất hiện rất nhiều người xa lạ.
Mọi tin tức của Lý Tử Nhiễm đều bị chúng nắm trong tay, hơn nữa chia sẻ vào mọi lúc, hơn một ngàn người đúng lúc nắm được tin tức.
Nhìn thấy hiệu quả này, Trương Nghiệp Phi không khỏi cảm thán sự lợi hại của Lữ Chiến.
Không những có thể khiến toàn bộ người trong thế giới ngầm ra tay, mà anh ta và thuộc hạ lại luôn không lộ diện.
Thân phận của anh ta vẫn là bí mật đối với Kim Lăng!
Cao thủ!
Tuyệt đối là cao thủ!
"Cậu chủ Lữ, tôi còn tra được Lý Tử Nhiễm này tuy đã kết hôn sáu năm, nhưng vẫn giữ thân trong trắng! Chồng của cô ta căn bản chưa từng chạm qua!" Trương Đông Húc nói cho Lữ Chiến biết tin này.
Biết được chuyện này, Lữ Chiến vỗ thật mạnh vào vai Trương Đông Húc: "Tốt, tin tức tốt! Cho dù tôi không ngại cô ấy kết hôn rồi, nhưng nếu chưa bị chạm vào thì thật sự rất hoàn mỹ!"
"Đêm nay nhất định là một đêm tuyệt vời khó quên! Đông Húc, con đi chuẩn bị phòng đi!" Trương Nghiệp Phi lập tức nói.
"Cậu chủ Lữ, tôi đảm bảo đêm nay sẽ khiến ngài khó quên!"
"Ha ha ha..." Bọ họ đều bật cười.
Màn đêm buông xuống.
Cả thành phố này rơi vào bóng đêm.
Sau khi Lý Tử Nhiễm và Võ Tiêu đi vào bãi đậu xe ngầm, bên trong không có một bóng người, nhưng từng luồng khí lạnh đánh ập lại, làm người ta nhịn không được rùng mình một cái.
Võ Tiêu cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, cô ta phát giác một chút khác thường.
"Giám đốc Lý, cô lên xe trước đi!" Võ Tiêu lạnh lùng nói.
Trực giác nói cho cô ta biết có người...
Lý Tử Nhiễm nghe theo mà lên xe, cô thúc giục: "Võ Tiêu mau lên xe, chúng ta rời đi trước!"
"Không thể đi được, đã trễ rồi!" Võ Tiêu vừa dứt lời thì bốn phương tám hướng trong bãi đậu xe ngầm đột nhiên xuất hiện hàng loạt bóng người.
"Bang bang phanh..."
Những chiếc xe đang đậu song song đột nhiên đồng loạt mở cửa, bên trong đều có người bước xuống.
Vô số người, ít nhất cũng có mấy trăm, đang ùn ùn mà xúm lại đây.
"Cái gì?" Lý Tử Nhiễm sợ hãi.
Cô có bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu?
Cô lấy điện thoại ra muốn cầu cứu, kết quả phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
Lúc này, một đám côn đồ hung ác đã tiến tới gần.
Võ Tiêu đứng ngay nơi đó, lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc bén.
"Tránh ra! Tụi tao chỉ cần mang Lý Tử Nhiễm đi! Những người không liên quan thì đừng chỏ mũi vào!" Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng quát.
"Hừ, nếu muốn mang giám đốc Lý đi, phải bước qua ải của tôi trước!" Đôi mắt Võ Tiêu bắn ra từng ánh sắc lạnh.
"Đánh cho tao!" Ngay lập tức, mấy trăm người tràn tới như thủy triều.
Võ Tiêu gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp nghênh đón.
Võ Tiêu không hổ là Nữ Diêm La từng gϊếŧ địch trên chiến trường.
Cô ta mạnh đến cực điểm, vừa ra tay đã bộc lộ ra võ nghệ cao siêu.
Chỉ một lần tấn công của cô ta mà đã đánh ngã mười mấy người xuống đất.
Võ Tiêu vô cùng tàn nhẫn hung ác, đánh cho đám cao thủ trong thế giới ngầm này không đến gần người được.
...
Mấy phút sau.
Võ Tiêu trực tiếp đánh ngã hơn năm mươi người trên mặt đất.
Làm cho những kẻ còn lại sinh ra một chút sợ hãi khi đứng trước cô ta.
"Các anh em, chỉ cần bắt giữ Lý Tử Nhiễm thì đây chính là mười sân bãi và hai sân đấu quyền anh chui! Xông lên hết cho tao, chỉ là một con đàn bà thôi, mạnh đến mấy cũng chịu không nổi!" Không biết là ai hô lên một tiếng.
Những người này như chích thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gào thét xông thẳng lên trước.
Võ Tiêu là chướng ngại vật trên con đường phát tài của bọn họ, ai cũng muốn đánh bại cô ta.
Cho dù Võ Tiêu rất mạnh, nhưng đối phương có quá nhiều người.
Dưới thế tấn công của vài trăm người, Võ Tiêu dần dần thất thế.
"Rầm!"
Rốt cục có người tung một chân đá bay Võ Tiêu.
Võ Tiêu cố gắng đứng lên, trên người đã có mấy chục vết thương máu chảy đầm đìa.
"Gϊếŧ nó đi!"
Một đám người cầm dao găm sắc nhọn rồi vọt tới.
Võ Tiêu nguy trong sớm tối...
Lý Tử Nhiễm muốn cứu nhưng không thể, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.