Quả nhiên Lữ Chiến dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vào ông ta: "Đó là chuyện của ông!"
"Đêm nay tôi muốn gặp được cô ta! Đây là chuyện của tôi!"
"Hiểu chưa hả?"
"Cậu chủ Lữ đừng nóng giận! Tôi nhất định sẽ làm được!" Trương Nghiệp Phi quỳ trên mặt đất, thở hổn hển nói.
Ý của Lữ Chiến rất đơn giản... Mặc kệ Trương Nghiệp Phi dùng biện pháp gì, tối nay anh ta nhất định phải nhìn thấy Lý Tử Nhiễm.
"Ừ, những chuyện nhỏ nhặt này mà còn không làm được thì khỏi phải sống nữa!", Lữ Chiến thản nhiên nói.
Sau khi rời đi, Trương Nghiệp Phi lau lau mồ hôi lạnh.
Vừa rồi ông ta đã suýt mất luôn mạng.
Lần sau ông ta nhất định không thể phạm vào loại cấm kỵ này.
"Con trai, con đi làm chuyện này đi!"
Trương Nghiệp Phi thông báo cho Trương Đông Húc đi hoàn thành chuyện này.
Ông ta cảm thấy, lấy thân phận hiện giờ của mình mà tự đi mời thì quá hạ giá trị bản thân.
"Không thành vấn đề thưa cha! Con phải thể hiện thêm trước mặt cậu chủ Lữ!", Trương Đông Húc cười cười.
Tòa nhà ngày trước của tập đoàn Tam Hưng đã thay tên thành tập đoàn Đông Thiên.
Trong phòng làm việc của giám đốc.
"Giám đốc Lý, bên ngoài có người tự xưng là cậu chủ Trương Đông Húc của nhà họ Trương, muốn gặp mặt cô ạ!" Thư ký nói.
"Bảo anh ta vào đi!" Lý Tử Nhiễm khẽ gật đầu.
Gần nhất có không ít xí nghiệp dòng tộc của tỉnh thành tới chào hỏi nên cô cũng không từ chối.
Rất nhanh, bọn người Trương Đông Húc đi vào phòng khách.
"Cô chính là giám đốc Lý Lý Tử Nhiễm đúng không?" Trương Đông Húc mang thái độ nhìn xuống mà nói.
Theo cái nhìn của Trương Đông Húc, hiện giờ không có ai trong cả thành phố Kim Lăng này là anh ta không chọc nổi!
Giọng điệu của anh ta thật ngông cuồng bá đạo.
"Là tôi, anh có chuyện gì cứ nói thẳng là được." Lý Tử Nhiễm không thích cách ăn nói của Trương Đông Húc lắm.
"Chủ nhân nhà tôi muốn mời cô qua cùng ăn tiệc tối! Tôi đến nói cho cô biết một tiếng, buổi tối tôi phái người tới đón cô!" Trương Đông Húc căn bản không quan tâm Lý Tử Nhiễm có chấp nhận hay không thì đã trực tiếp quyết định thay cô.
Trương Đông Húc lại ra lệnh: "Cô chuẩn bị một chút, lát nữa tôi tới đón cô!"
Nói xong, Trương Đông Húc muốn cất bước rời đi.
"Từ từ!" Lý Tử Nhiễm lạnh lùng nói.
"Làm sao vậy?" Trương Đông Húc tò mò hỏi.
"Chủ nhân của anh là ai?" Lý Tử Nhiễm hỏi.
"À, tối nay cô sẽ biết, dù sao thân phận cao quý đến mức cô không cách nào tưởng tượng, cô ngoan ngoãn nghe lời là được rồi!"
Trương Đông Húc vừa dứt lời thì tiếng nói của Lý Tử Nhiễm đã vang lên: "Tiễn khách!"
"Hả? Cô có ý gì?" Trương Đông Húc không thể tin hỏi.
"Thật có lỗi, tôi từ chối nhận lời mời của người lạ!" Lý Tử Nhiễm trực tiếp từ chối.
Trương Đông Húc bật cười: "Lý Tử Nhiễm, tôi cho cô biết, cô có thể từ chối tất cả mọi người trong Kim Lăng, nhưng anh ta đã lên tiếng mời rồi thì cô không được và cũng không có lý do từ chối!"
Ngay cả Thạch Thanh Sơn mà Lữ Chiến cũng gϊếŧ.
Còn có ai mà anh ta không mời được?
"Vậy anh nói cho tôi biết người đó là ai." Mặt Lý Tử Nhiễm đã đen thui.
"Thân phận của anh ta là bí mật, cô gặp thì sẽ biết! Nếu cô từ chối thì cô sẽ hối hận!"
"Biết tối hôm qua bọn người Thạch Thanh Sơn, nhà họ Sư chết như thế nào không? Chính là chủ nhân tôi làm đấy!" Trương Đông Húc bày ra vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
"Không thể nói lý, tiễn khách!" Lý Tử Nhiễm ra lệnh một tiếng.
Đám nhân viên an ninh trực tiếp đuổi Trương Đông Húc ra khỏi tập đoàn Đông Thiên.
"Tôi còn chưa nói xong kia mà?" Trương Đông Húc tức đến xì khói, nói.
"Cậu chủ Trương, bây giờ nên làm gì? Người phụ nữ này không dễ bị bắt nạt." Tên đàn em bên cạnh không khỏi hỏi.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chờ cô ta tan tầm, trực tiếp cưỡng ép mang về đi!"
Trương Đông Húc cười khà khà rồi nói: "Cậu chủ Lữ chỉ nói muốn gặp người, cũng không quan tâm mang về bằng thủ đoạn gì!"
"Hiểu rồi, chúng ta cứ canh ở chỗ này!" Đám đàn em nói.