"Toàn bộ thành phố Kim Lăng?"
Tròng mắt của bọn người Trương Nghiệp Phi, Trương Đông Húc như sắp trợn đến rớt ra ngoài.
Miệng lưỡi của người này cũng quá ngông cuồng.
Chưa từng có ai cuồng đến như vậy!
Cho dù là nhà họ Sở, hoàng tộc chuẩn mực ở Hoa Hải cũng không ngông nghênh đến thế.
Cái bụng to bao nhiêu mà muốn một ngụm nuốt trọn toàn bộ Kim Lăng chứ?
Nhưng mức độ hung ác của nhóm người này còn đáng sợ hơn xa tất cả những kẻ mà bọn họ từng gặp.
Trừng mắt một cái thì người ta đã mất đầu.
Thật là đáng sợ!
Dĩ nhiên không phải trừng một cái là đầu người rớt xuống, chủ yếu là bởi vì tốc độ ra tay của người nọ quá nhanh, mắt thường căn bản không bắt giữ được, vì thế mới gây nên ảo giác như thế.
Mà người này chính là cao thủ trong cao thủ!
Cao thủ mà cả Đài Phong của Viên Phù Đồ cũng không thể so sánh được.
Người đàn ông áo lam tháo kính mát xuống, để lộ ra khuôn mặt đầy tà khí.
Anh ta cười cười rồi nói: "Tất cả đứng lên đi, quỳ làm chi vậy chứ?"
Sau khi người đàn ông mở miệng cho phép, lúc này bọn người Trương Nghiệp Phi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng hai chân bọn họ như nhũn ra, căn bản không đứng dậy nổi.
Người đàn ông áo lam kéo một cái ghế dựa tới rồi ngồi xuống, anh ta nhìn người nhà họ Trương đang quỳ, mở miệng hỏi: "Hiện tại thành phố Kim Lăng do ai làm chủ?"
"Trong giới ngầm thì nhà họ Sư khống chế trong tay, nhưng thật ra người mạnh nhất thành phố Kim Lăng chính là Bất Động Thạch Phật Thạch Thanh Sơn, ông ta có được nhiều sân đấu quyền anh hoạt động chui nhất và cũng có quy mô lớn nhất, cao thủ bên cạnh nhiều như mây! Có chừng trên trăm cao thủ quyền anh cách đấu của Châu Á! Ai cũng không dám chọc ông ta! Tôi nghe nói nhà họ Sở tới từ Hoa Hải cũng bị ông ta chèn ép!"
Trương Nghiệp Phi hít một hơi thật mạnh.
"Hừm, tốt lắm. Đêm nay tôi sẽ đến thăm hỏi nhà họ Sư và Bất Động Thạch Phật!"
Khóe miệng người đàn ông áo lam lướt qua một nụ cười thật nham hiểm.
"A? Thưa ngài, ngài xác định muốn đi tìm hai người đó sao?", Trương Nghiệp Phi kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông áo lam cười cười: "Chẳng lẽ không được à?"
Phía sau anh ta, hai người đeo mặt nạ một đen một trắng đưa mắt nhìn lại.
Trương Nghiệp Phi Sợ tới mức lập tức cúi đầu.
Bị bọn họ trừng một cái là mất đầu ngay!
Người áo đen đeo mặt nạ đột nhiên đặt tay lên bàn đá.
"Phanh!", Một tiếng nổ vang lên.
"Răng rắc!"
Ngay sau đó, cái bàn đá từ từ sụp đổ xuống, nổ tung ra, hóa thành vô số bột phấn tro bụi...
Cảnh tượng này dọa đám người của nhà họ Trương ngớ cả ra!
Vừa rồi cao thủ đeo mặt nạ mặc áo trắng chỉ liếc nhìn người ta một cái thì mất mạng.
Hiện tại cao thủ đeo mặt nạ mặc áo đen mới sờ cái bàn đá một cái thì nó đã nát vụn.
Con mẹ nó, đây có còn là người không?
Thật là đáng sợ!
Trương Nghiệp Phi vừa muốn đứng lên lại quỳ rạp xuống đất.
Trương Đông Húc trực tiếp bị dọa tè ra quần.
Đứng trước mặt hai cao thủ này, mạng sống thật sự quá yếu ớt.
Nếu đắc tội bọn họ thì chết thế nào cũng không biết.
Hiện giờ Trương Nghiệp Phi và Trương Đông Húc không dám hoài nghi thực lực của bọn họ nữa.
Bọn họ không phải ngông cuồng!
Càng không phải lỗ mãng!
Người ta có thực lực tuyệt đối!
Người đàn ông áo lam vui vẻ, cười hỏi: "Có lẽ các người đang hoài nghi thân phận của tôi đúng không?"
"Không dám! Chúng tôi không dám nghĩ nhiều!", Trương Nghiệp Phi cúi đầu nói.
Bất kể người này có thân phận gì thì nhà họ Trương bọn họ cũng không thể trêu vào!
"Cũng được thôi, vậy tôi nói cho ông biết thân phận của tôi! Tôi tên là Lữ Chiến!"
"Hả?" Đám người Trương Nghiệp Phi lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Họ chưa từng nghe qua cái tên này.
Lữ Chiến tiến đến bên tai Trương Nghiệp Phi, nhỏ giọng mà nói: "Tôi đến từ..."
Khi nghe xong câu nói thì thầm của Lữ Chiến, sắc mặt Trương Nghiệp Phi thay đổi liên tục.
Gương mặt ông ta lập tức không còn chút máu, trắng bệch như tờ giấy.
Trong mắt ông ta hiện ra sự hoảng sợ cực độ, đó là sự sợ hãi đến từ sâu bên trong nội tâm!
"Thì ra là cậu chủ Lữ, khách quý đến nhà mà chúng tôi không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội!"
Sau khi Lữ Chiến nói ra thân phận, Trương Nghiệp Phi lập tức quỳ rạp xuống đất rồi dập đầu rầm rầm rầm.
Trán của ông ta đã bị đập đến đổ máu.