Dưới sự trợ giúp của tập đoàn Vân Đình, tập đoàn Đông Thiên thành công bước vào tỉnh thành.
Hơn nữa chỉ trong vài ngày ngắn ngủn, họ đã chuẩn bị xong công tác sắp xếp, trực tiếp bắt đầu dự án.
Dưới sự chống đỡ của tài chính và nhân tài hùng mạnh, hình thức ban đầu của sản phẩm điện tử đã được hình thành...
Xí nghiệp của nhà họ Triệu cũng được thơm lây không ít.
Đám người Ngô Mộc Lan ngày nào cũng mặt mày hồng hào, cười đến không khép miệng lại được.
Lớp trẻ của nhà họ Triệu rất có tiền đồ.
Nam thì có Triệu Viễn.
Nữ thì có Lý Tử Nhiễm.
"Mấy ngày nữa bà sẽ tìm một vị hôn phu xuất chúng cho Tử Nhiễm, các con cũng hỏi thăm khắp nơi xem! Phải là người cực kỳ xuất sắc, bằng không không xứng với Tử Nhiễm nhà ta đâu!", Ngô Mộc Lan cười nói.
Bà ấy cũng đối xử càng ngày càng tốt với hai vợ chồng Lý Văn Uyên.
Điều này làm hai người thật hưng phấn.
Sau khi Tử Nhiễm rời khỏi Diệp Quân Lâm, quả nhiên mọi chuyện đều trở nên tốt hơn.
Hai người lại cảm thán hôn ly quá đúng.
...
Theo cái nhìn của mọi người, thành phố Kim Lăng xuất hiện một hiện tượng kỳ quái.
Tập đoàn Tam Hưng và phe phái của Viên Phù Đồ đã để lại một miếng thịt ngon béo bỡ.
Nhưng lại không có một thế lực và dòng tộc nào trong thành phố Kim Lăng động lòng.
Họ cứ để mặc cho tập đoàn Đông Thiên này chậm rãi gặm ăn từ từ.
Ngay lập tức, rất nhiều thế lực dòng tộc ngoài tỉnh bắt đầu tra xét bối cảnh của tập đoàn Đông Thiên.
Nhưng họ vận dụng tất cả tài nguyên mà vẫn không điều tra ra tập đoàn Đông Thiên có bối cảnh gì.
Điểm đặc biệt duy nhất chính là có quan hệ hợp tác với tập đoàn Vân Đình.
Tên tuổi của tập đoàn Vân Đình đã thật sự trở nên nổi bật.
"Tôi biết tập đoàn Vân Đình mạnh, nhưng mà cũng không thể bá đạo đến mực độc quyền một mình như vậy, đúng không?"
"Đúng thế, mọi người cùng nhau chia sẻ một món hời lớn như vậy không tốt sao?"
"Hừ, tôi thì không tin mình không ăn được cái bánh ngọt thành phố Kim Lăng này!"
...
Thì ra trong trận chiến tranh giành thành phố Kim Lăng, các thế lực ngoài tỉnh đều đang âm thầm quan sát.
Nhưng bây giờ đã ổn định lại, tất cả mọi người bắt đầu rục rịch.
Ai cũng theo dõi khối bánh ngọt to lớn này!
Nhà họ Trương trong tỉnh thành.
Từ sau đêm gặp chuyện không may đó, Trương Đông Húc đã ở nhà rất lâu mà không ra khỏi cửa.
"Phanh!"
Lúc này, cánh cổng của nhà họ Trương đột nhiên bị người ta đạp mở.
Từ bên ngoài xông vào mười mấy người mặc áo đen cùng một màu.
Hành động này làm mọi người trong nhà họ Trương hoảng sợ.
"Các người là ai?", Cha của Trương Đông Húc là Trương Nghiệp Phi lạnh lùng mà hỏi.
Đối phương vẫn chưa trả lời.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom đột nhiên tiến vào từ phía sau.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe.
Anh ta mặc bộ âu phục màu lam, tay thì đang mân mê một chuỗi phật châu, có đeo cặp kính râm màu đen.
Có hai người đứng bên cạnh anh ta, một đen một trắng, hai người đều lạnh như khối băng.
Hai người đều đeo một cái mặt nạ đáng sợ.
Đứng gần còn có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh quất thẳng vào mặt.
"Các người là ai?", Vệ sĩ của nhà họ Trương hỏi.
Người đàn ông đeo mặc nạ mặc áo trắng lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
"Xẹt rầm!"
Một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra...
Đầu của vệ sĩ nhà họ Trương đột nhiên rớt xuống đất, một dòng máu tươi bắn vọt ra từ miệng vết thương...
Giờ khắc này, chung quanh yên tĩnh không có một tiếng động.
Tất cả mọi người trong nhà họ Trương đều sợ choáng váng.
Sắc mặt Trương Đông Húc và Trương Nghiệp Phi trắng bệch, không còn chút máu.
"Bịch bịch!"
Chân bọn họ mềm nhũn ra, đều quỳ rạp xuống đất.
Đây là người nào?
Trừng người ta một cái là mất luôn cái đầu?
Thật quá đáng sợ!
Cậu chủ mặc áo lam ở giữa tiến lên vỗ vỗ mặt của Trương Nghiệp Phi: "Đừng sợ! Các người còn hữu dụng với tôi, tôi sẽ không gϊếŧ các người!"
Trương Nghiệp Phi đã sớm chảy mồ hôi lạnh ướt cả người, chỉ run run rẩy rẩy mà nói: "Thưa ngài, xin... Xin cứ việc sai bảo, tôi nhất định có thể... Làm được!"
"Tốt lắm, mục đích tôi tới nơi này rất đơn giản, tôi muốn toàn bộ thành phố Kim Lăng!"
Miệng lưỡi của người đàn ông áo lam vô cùng bá đạo.