Làn da sẫm của đang ướt đẫm mồ hôi, hơi thở đang rối loạn bởi phải băng qua một quãng đường dài trong rừng, có lẽ Wover đã chạy dến đây với mục đính gì đó. Ánh mắt chạm nhau, bầu không gian trở nên yên rinh đến lạ thường. Một giây giờ đây như dài bằng một giờ, có lẽ đó là bởi những giác quan hiện tại của cậu đang được đẩy nhanh với tốc độ phi thường. Khi thế giới quay chậm đó biến mất, cũng là lúc cậu nhận ra mũi lao của Wover dần chĩa về ngực mình.
“Bằng mọi giá lễ hiến tế phải hoàn thành, nếu không hòn đảo này sẽ bị tận diệt. Đừng hòng bước thêm một bước.”
Giọng nói lạnh lùng và ánh mắt không suy chuyển cho thấy rằng chị ta chắc chắn sẽ cản cậu lại bằng mọi giá. Nhưng vì Yui, dù là thần linh cũng không thể ngăn cản cậu. Vậy nên chị ta không hề có một chút cơ hội nào cả.
“Làm ơn hãy tránh ra! Chị không thể ngăn cảm em dù chỉ một giây đâu.”
Từng phút giây đều quý giá. Mạng sống của Yui đang rất mong manh giống như sự hiện diện mờ nhạt của cô ấy. Cậu đã sẵn sàng, sẵn sàng để tước đoạt đi mạng sống của những kẻ ngáng đường dù cho trái tim và tâm trí sẽ bị nuốt chửng bởi tội lỗi. Chỉ cần vài tíc tắc thôi là đủ để gϊếŧ Wover rồi cậu có thể tiếp tục đi tiếp. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu đã không thể ra tay.
“... Nếu như em có thể ngăn chặn tà linh vĩnh viễn thì sao…?”
Wover nhíu mày, khẽ lắc đầu trong khi ánh mắt và mũi lao đều hướng thẳng về phía cậu.
“Không ai có thể ngăn thứ đó.”
“Nếu em nói có thể thì sao? Chị sẽ tin em chứ?”
“Đừng nói như thể em sẽ làm được điều đó như vậy. Hãy chuẩn bị cho trận đấu.”
“Không, không chỉ có thể. Mà em chắc chắn làm được.”
Sau vài giây chìm vào bầu không gian yên ắng bất thường. Wover dần hạ mũi lao xuống nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.
“Đó là cái nhìn của một chiến binh. Trông không giống như đang nói dối. Nhưng liệu Wover này có thể đặt mạng sống của không chỉ bộ tộc mình mà là toàn hòn đảo cho một kẻ xa lạ? Có lẽ ai cũng sẽ kiêu ngạo nghĩ rằng bản thân họ rất mạnh cho tới khi chứng kiến sức mạnh của tà linh.”
“Đúng vậy, bản thân em không có gì đủ mạnh mẽ để có thể tạo ra sự khác biệt. Nhưng em có những người đồng đội, họ mới chính là sức mạnh của em.”
Cậu không thể điều khiển thời không như Lamias, khả năng kháng lửa và giáp rồng bất bại như Miko, bản năng chiến đấu đã ăn vào máu sau bốn trăm năm như Yui, và đôi mắt nhìn xa như Lithi. Đúng vậy, cậu không có gì hơn ngoài thứ sức mạnh nửa vời và khả năng bất tử. Nhưng tất cả họ đã bù đắp cho những thiếu sót đó.
Wover dường như đang ngẫm nghĩ gì đó khi nhìn lên bầu trời một lần nữa, có lẽ đang nhớ lại hình ảnh của con rồng khổng lồ ban nãy. Quyết định của Wover bây giờ sẽ quyết định sự tồn tại của hòn đảo. Nếu là một người bình thường, chắc chắn rằng sẽ tiếp tục ngăn chặn kẻ phá hỏng nghi lễ. Nhưng đôi lúc luôn có những ai đó quyết định lựa chọn hướng đi khác. Chị ta dần hạ giọng.
“Nghi lễ hiến tế này, đã tước đi mạng sống của rất nhiều người. Tội lỗi đang bao trùm hòn đảo này còn đáng sợ hơn cả cái chết. Chị không muốn đến lượt mình phải gánh chịu tội lỗi này. Vậy nên…”
Wover quay lưng đi, chỉ hướng cây lao về phía một hang động dưới mặt đất thông vào lòng núi ngay gần đó.
=================================
Bên trong ngọn núi lửa tồn tại một hang động khổng lồ. Ở giữa là một lòng hồ dung nham ùng ục cuộn trào như muốn nuốt chửng những kẻ chuẩn bị được hiến tế trong những chiếc l*иg gỗ của mỗi bộ tộc khác nhau. Hầu hết vật bị hiến tế đều đã chuẩn bị cho cái chết, phần còn lại thì đang gào thét cầu xin được sống.
Tội ác đang bao trùm hòn đảo này. Những tù trưởng đang đứng tại nơi đây, bên trong ngọn núi lửa với lòng hồ dung nham sôi ùng ục, đều là những kẻ tội đồ với tội lỗi không thể rửa trôi. Họ biết rằng cái chết sẽ là không đủ để trả giá cho những gì đã làm. Nhưng họ phải làm, đổi một người để cứu lấy mạng sống của toàn bộ bộ lạc, trẻ con, người già, phụ nữ và đàn ông.
Khi lời nguyện cầu cho linh hồn của những kẻ bị hiến tế kết thúc, cũng là lúc giấc ngủ dài của tà linh sau nhiều năm chấm dứt.
Bên trong lòng núi lửa rung chuyển dữ dội kèm theo những tiếng rít vang vọng của ác mộng.
Một con quái vật đang trồi lên từ dưới lòng dung nham, mang thân hình của một con phượng hoàng rực lửa đầy uy mãnh. Một phần vì sợ hãi, đa phần vì sức nóng mà nó tỏa ra, những tù trưởng dần lùi lại vài bước, quỳ gối xuống để bày tỏ sự tôn kính.
“LINH HỒN! NHƯNG LINH HỒN THUẦN KHIẾT! SỐ PHẬN CÁC NGƯƠI SẼ ĐƯỢC QUYẾT ĐỊNH BỞI SỰ HÀI LÒNG CỦA TA!!!”
Con phượng hoàng lửa rít lên, phô bày đôi cánh rực rỡ đang bùng cháy, tỏa ra một cơn gió nóng khủng khϊếp. Nó bắt đầu đưa đầu nhìn lướt qua những chiếc l*иg với vẻ hài lòng. Nhưng rồi nó đột ngột dừng lại. Một chiếc l*иg trong số đó là khác biệt. Nó cảm nhận thấy một linh hồn vẩn đυ.c bởi nɧu͙© ɖu͙©, nó ngửi thấy được mùi hôi thối của đàn ông còn vương trên khắp cơ thể của vật hiến tế này.
Các tộc trưởng đều đang cúi đầu sát đất đằng sau mỗi chiếc l*иg đựng vật hiến tế của bộ lạc.
“Chúng tôi đã mang đến cho ngài những vật hiến tế tốt nhất, những trinh nữ theo ý ngài muốn. Mong ngài hãy nhận lấy và chấp nhận chúng.”
Phượng hoàng lửa rú lên trong sự phẫn nộ ngay khi lời của các tộc trưởng vừa dứt.
“CÁC NGƯƠI ĐÃ MANG ĐẾN THỨ TỞM LỢM GÌ THẾ NÀY!? LINH HỒN NÀY THẬT BẨN THỈU!!! TẠI SAO CÁC NGƯƠI LẠI DÁM LÀM VẬY!? CHỐNG ĐỐI? TẠO PHẢN TA SAO!? TA SẼ THIÊU RỤI HÒN ĐẢO NÀY THÀNH TRO TÀN!!!”
Cái đầu với cổ dài của nó đang hướng về phía của tộc trưởng Astro. Ngay lập tức những tộc trưởng khác đã biết ai là nguyên nhân cho sự tức giận của tà linh. Astro ngẩng đầu lên đối mặt với con phượng hoàng lửa một cách run rẩy.
Ông ta đã sơ suất khi không kiểm tra vật hiến tế trong sự vội vã chạy đua với thời gian, để kịp đến đây trước khi tà linh tỉnh giấc. Nhưng làm sao vật hiến tế của ông ta lại có vấn đề?
Với những tài liệu cổ xưa của bộ lạc, tạo vật ác quỷ với nhan sắc ma mị lòng người mang trong mình một lời nguyền, rằng không thể yêu bất kì người đàn ông nào. Với nó đàn ông chỉ là những túi sinh mệnh để thu thập và rút cạn. Vậy nên không có chuyện vật hiến tế là nó có vấn đề. Thứ tài liệu cổ xưa này hoàn toàn không thể sai. Bởi nó được viết bởi chính gia tộc của ông ta từ thuở sơ khai.
Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Tà linh lúc này đang nổi giận và rồi hòn đảo sẽ bị nhấn chìm trong dòng dung nham nóng bỏng. Vì sai lầm của ông ta, vì thù hằn cá nhân của ông ta, cả hòn đảo sẽ bị tận diệt.
“Ngươi đã làm gì vậy Astro!?”
“Astro, ngươi muốn gϊếŧ chúng ta có phải không?”
“Thằng khốn!!!”
Những tộc trưởng khác dường như không còn có thể giữ được bình tĩnh dù đang quỳ gối trước tà linh đang sợ nhất và buông lời chửi rủa. Nhưng lần này Astro không phản kháng lại bất cứ điều gì, ông ta chỉ biết câm lặng với cơ thể đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng rồi cái đầu của con phượng hoàng lửa bỗng dưng đổi hướng về phía đường hầm phía sau trong một khắc lâu rồi rít lên..
“MÙI NÀY… GIỐNG THỨ MÙI HÔI THỐI TỎA RA TỪ VẬT HIẾN TẾ… KHÔNG SAI! RA LÀ NGƯƠI ĐÃ LÀM Ô UẾ NÓ!!!”
Từ trong bóng tối của đường hầm, ai đó đang bước ra cùng với đôi mắt mang đầy sự phẫn nộ. Đáp lại điều đó, con phượng hoàng lửa rít lên từng hồi tạo nên cảm giác một hiểm nguy khủng khϊếp sắp xảy ra để thể hiện sự phẫn nộ của mình.
=================================
Làn theo ánh sáng phía cuối đường hầm cuối cùng Yuko đã đến nơi. Khi nhìn thấy Yui cậu đã vui mừng, nhưng ngay lập tức tâm trạng xấu đi khi thấy cô ấy đang thở một cách khó khăn và máu đang rỉ ra từ vết cắt chỗ những chiếc đuôi từng tồn tại. Kẻ nào đó đã khiến cô ấy bị thương. Kẻ nào đó đã khiến cô ấy phải đau đớn và ngất đi.
Dù muốn xử hết lũ người mọi rợ kia, nhưng ưu tiên của cậu là cứu Yui khỏi thứ gì đó giống một con phượng hoàng lửa, đang rít lên từng hồi đầy phẫn nộ ở phía trước. Nếu nó đến gần hơn, cô ấy sẽ không chịu nổi sức nóng tỏa ra từ nó.
Cậu bắt đầu bước và bứt tốc nhanh chóng tiến tới chiếc l*иg trong khi tạo nên những khối cầu ma lực xung quanh rồi bắn về phía trước. Vì nơi đây đang trong lòng núi lửa, những vụ nổ lớn sẽ gây nên những hậu quả nghiêm trọng. Vậy nên chúng chỉ vừa đủ để đánh lạc hướng của con phượng hoàng kia.
“GRYAAAAAAAAA!!! SAO NGƯƠI DÁM LÀM VẬY VỚI TA!!!”
Trong lúc nó đang gào thét khi một phần cơ thể bị đánh tan bởi những vụ nổ nhỏ, cậu tiếp cận được chiếc l*иg, phá hủy nó để giải cứu Yui.
Hơi nóng từ cơ thể con phượng hoàng trở nên mãnh liệt hơn. Nó đang hút lấy những dòng dung nham nóng bảo và hồi phục, thậm chí còn to lớn hơn lúc trước.
Cậu cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo và hơi thở yếu ớt của Yui và biết rằng cô ấy cần được chữa trị ngay lập tức.
“Chết tiệt, cô ấy yếu quá…”
Nhưng con phượng hoàng đó đã bắt đầu dồn toàn bộ sự chú ý tới cậu. Nó đang tiến về phía cậu với tốc độ nhanh chóng. Tất cả những thú nhân đang đứng trên đường đi của nó đã bị thiêu trụi. Cậu không sợ bị thiêu nhưng Yui thì không hề có khả năng phòng thủ.
Cậu chạy về phía cưa hang, nhưng con phượng hoàng bằng cách nào đó đã đoán được hướng di chuyển và chặn lấy nó.
“ĐỪNG HÒNG TRỐN THOÁT! NGƯƠI VÀ CẢ HÒN ĐẢO NÀY SẼ PHẢI TRẢ GIÁ VÌ NHỮNG GÌ ĐÃ LÀM, VỚI TA, VỚI VẬT HIẾN TẾ KINH TỞM KIA!!!”
Không còn đường chạy, Yui đang cần được chữa trị ngay lập tức. Tình hình hoàn toàn bất lợi và không còn cách nào để giải quyết được nữa. Đây là lần đầu tiên cậu được nếm trải cảm giác của sự tuyệt vọng.