Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 123: Đi săn với Wover

Gần đã có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cậu cảm thấy đau đầu. Sự hiện diện của kẻ bí ẩn mà trong tương lai sẽ phải đối đầu, phong ấn của những viên đá vẫn đang nhanh chóng yếu đi, giờ còn rắc rối từ Yui nữa.

Cô ấy dường như đã cảm nhận được sự căng thẳng từ cậu nên khẽ cất tiếng gọi.

“Anh có ổn không…?”

Dù thực sự không ổn, nhưng cậu không muốn cô ấy phải lo lắng nhiều nên ngay lập tức đáp lại cùng một nụ cười, ghé sát tai cô ấy với một lời thì thầm nhỏ.

“Anh ổn, chỉ là không biết làm sao để hỏi Wover về vị trí của viên đá linh hồn. Mà nhắc đến đấy thì cô ta đang bắt đầu cảm thấy kì lạ khi không thấy con thú nào kìa. Em hãy đi tìm chúng đi nhé.”

Yui ngước nhìn lên, có lẽ do tưởng tượng, ánh mắt cô ấy giống như đang nhìn thấu tâm trạng cậu vậy. Khi hai đã ở bên nhau quá lâu mọi suy nghĩ, vui, buồn sẽ không còn có thể giấu nổi đối phương được nữa. Nhưng rồi cô ấy vẫn gật đầu một cách ngoan ngoãn.

“Vâng, em hiểu rồi. Nhưng xoa đầu em trước đi.”

Sau khi được xoa đầu với vẻ mặt sung sướиɠ, cô ấy tách ra, trèo lên cây rồi nhảy qua những cành cây khác một cách nhẹ nhàng.

Wover nhìn theo rồi quay sang phía cậu.

“Ê này, em của em làm gì vậy?”

“Em ấy đi săn mồi.”

Lời nói đó khiến cô ta tỏ ra lo lắng.

“Sao lại để nó làm một việc nguy hiểm như vậy? Với thể trạng yếu đuối như thế, lỡ gặp lũ lợn rừng sẽ không chịu nổi đâu. Vì đòi hỏi cần nhiều sức mạnh, nên công việc này mới đa số dành cho đàn ông đó.”

Dù trông nhỏ bé như vậy, nhưng thực ra Yui rất mạnh so với một thú nhân bình thường, nếu muốn, cô ấy hoàn toàn có thể đánh ngang cơ với cậu trong một trận chiến tay đôi công bằng. Dù sao thì cô nàng đó cũng đã tích lũy được rất nhiều sức mạnh qua bốn trăm năm.

"Em không nghĩ rằng Yui không thể thua chúng, xin hãy yên tâm.”

Nhưng Wover vẫn chưa thể yên lòng, tiếp tục nói.

“Em có biết chúng to lớn đến thế nào không? Đến Wover này còn phải vất vả mới gϊếŧ được một trong số chúng.”

“Nhìn kìa.”

Vừa nói đến đó, tiếng cây đổ gãy vọng đến từ đằng xa. Nhìn về hướng đó, là một con lợn rừng to lớn chiều dài gần hai mét và chiều cao gần một mét, cùng với bộ lông màu nâu đen, đang xông đến đây với một tốc độ khủng khϊếp. Chính xác hơn, nó đang phải sợ hãi chạy trốn khỏi một con thú săn mồi đáng sợ đuổi theo phía sau.

Khi chỉ còn cách chỗ cậu cùng Wover một vài mét, Yui nhảy lên phô diễn một cú vặn người trên không trung hoàn hảo. Những chiếc móng vuốt sắc nhọn lướt qua cơ thể to lớn đó trong chớp nhoáng, để lại một vết cắt rất sâu dọc sống lưng nó.

Wover, người đang đứng trước con lợn rừng, chỉ cách hơn một mét, lặng người khi khuôn mặt bị dính bởi máu tươi bắn ra từ con thú. May thay trước đó cậu đã che khuôn mặt mình lại nên vẫn sạch sẽ, nhưng những phần còn lại thì không được như thế.

Wover đã rất ngạc nhiên vào khoảnh khắc con lợn rừng đổ gục xuống. Nhìn Yui đang đứng trên xác nó với khuôn mặt lạnh lùng cùng những chiếc móng vuốt vấy máu đã nhắc cậu rằng, đừng bao giờ chọc giận cô nàng này nếu không muốn nhận phải hậu quả tương tự. Và rồi cô ấy cầm một chân con lợn rừng, thứ to hơn nhiều lần cơ thể mình, kéo nó đi như thể rất nhẹ về phía cậu.

“Em về rồi đây.”

Trước một cảnh tượng trớ trêu như vậy cậu chỉ biết nở một nụ cười gượng để che giấu sự bối rối của mình.

“Giỏi lắm…”

Tuy được khen nhưng Yui lại trông ủ rũ hơn bình thường.

“Nếu không phải em bị tăng cân thì sẽ nhanh hơn nhiều...”

Lúc này, Wover đến bên con lợn rừng khổng lồ mà Yui săn được, bắt đầu kiểm tra nó với một vẻ trầm tư.

“Thật kì lạ khi một miêu nhân nhỏ bé mà lại khỏe đến như vậy. Này Yui, lúc nào đó em có thể thử đấu với chị một lần không?”

Đương nhiên là cậu sẽ không bao giờ để Yui làm vậy, nên đã lên lắc đầu trước.

“Em không nghĩ một trận chiến là điều tốt. Với lại em không muốn Yui gặp rắc rối.”

Đồng thời cậu cũng cúi xuống thì thầm vào tai Yui.

“Trước mặt chị ta em nên kiềm chế sức mạnh của mình lại, không chị ta sẽ cảnh giác chúng ta đấy.”

“Vâng.”, cô ấy đáp lại một cách yếu ớt.

=================================

Sau khi trở về làng với chiến lợi phẩm, Wover chỉ cho cậu một con suối gần đó để có thể tắm rửa. Nước suối ở đó trong đến nỗi hoàn toàn có thể nhìn rõ được những hòn sỏi tận sâu dưới đáy.

Dù vậy con suối lại không phải một nơi lí tưởng để tắm, khi mà có rất nhiều thú nhân ở đây. Không những thế đa số lại là đàn ông, có lẽ họ cũng đến đây sau cuộc đi săn. Cậu nói đa số là đàn ông bởi lẽ ở đây còn có cả phụ nữ. Dường như họ không quan tâm lắm đến giới tính ở đây.

Trong lúc định đưa Yui rời khỏi khu vực đó thì bất chợt một gã ở gần đó nhận ra và tiến vào bờ. Đó cũng là một miêu nhân giống như Yui với cơ thể khỏe mạnh cơ bắp. Cái bóng của hắn dần che kín tầm nhìn của cậu.

Khung cảnh hại mắt khiến cậu cứng lại một lúc. Trên người gã thực sự không có một mảnh vải che thân, hiển nhiên là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Gã bắt đầu nói trong khi làm vài động tác khoe cơ bắp với cái đó vẫn đang lủng lẳng phía dưới.

“Anh thật sự bất ngờ khi thấy một cô gái xinh đẹp như em đó. Có phải em là thú nhân trên cây hôm qua không?”

Yui nhíu mày dường như cô ấy đã bắt đầu cảm thấy khó chịu về gã. Nhưng gã dường như chưa dừng lại, cố tình làm cái thứ phía dưới đưa qua đưa lại.

“Nhìn này, anh sẽ là một bạn tình đủ khỏe mạnh cho em đấy. Bỏ thứ yếu ớt kia đi và theo anh này~”

Cô ấy đứa mắt nhìn xuống rồi vô thức mở miệng cất giọng lạnh lùng.

“Nó còn không bằng một nửa của Yuko…”

Cậu giật mình, ngay lập tức bịt miệng Yui lại trước khi cô ấy nói thêm điều gì đó kì lạ. Và rồi nhìn thẳng vào mắt của gã để chấm dứt câu chuyện lố bịch này.

“Cô ấy thuộc quyền sở hữu của tôi, anh nên dừng lại đi. Tôi không muốn gặp rắc rối đâu.”

Dù câu nói của cậu cũng lố bịch chẳng kém, nhưng người đời có câu lấy độc trị độc. Khi ấn định quyền sở hữu, cậu muốn cho anh ta thấy Yui đã hoàn toàn thuộc về cậu, là của cậu. Nói đến đây cậu cũng bắt đầu cảm thấy ghê tởm sự ảo tưởng của mình, nhưng mà đó là cách hiệu quả nhất.

Nhưng đó chỉ là cách hiệu quả nhất chứ không phải hiệu quả hoàn toàn. Nó đã vô tình trở thành một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ với gã. Trông gã vẫn tươi cười nhưng không thể giấu được cơn tức giận, gân xanh trên trán gã đang nổi cộm.

“Huh? Vậy cơ hả? Thế mày có muốn đánh nhau với tao xem ai sẽ là người sở hữu tiếp theo không? Ngay tại đây luôn?”

Gã định đẩy ngã cậu. Dường như không còn cách nào để ngăn chặn rắc rối một cách hòa bình được nữa. Nhưng trước khi có thể làm vậy, cổ tay gã đã bị giữ lại bởi Yui. Cô ấy cất lên một chất giọng lạnh lùng.

“Ngoài ta ra, không ai được đυ.ng vào anh ấy.”

Yui nhút nhát của thường ngày giờ đã thực sự nổi cáu khi thấy cậu bị gã buông lời lăng mạ. Gã bắt đầu ngạc nhiên khi không thể cử động tay, trước sức mạnh không phù hợp với một cô nàng nhỏ nhắn. Bất ngờ hơn, cô ấy đã xoay người quăng hắn bay ra giữa lòng suối như thể ném một hòn đá vậy. Việc gã bị ném xuống nước đã gây ra sự chú ý của khá nhiều người xung quanh.

Cậu nhanh chóng nắm tay Yui, kéo cô ấy chạy khỏi đó trước khi có ai đó nhìn về hướng này.

“Chạy thôi!”

“Vâng!”

Cả hai đã chạy dọc theo con suối một đoạn lên đến thượng nguồn gần đó, nơi một thác nước đang chảy xuống tung bọt trắng xóa. Cậu và Yui ngồi tựa vào một tảng đá ướt ngay cạnh thác nước để nghỉ.

Lúc này nhìn khuôn mặt đỏ lên và hơi thở gấp gáp của Yui vì chạy, cậu bật cười, cô ấy cũng bất giác mỉm cười theo. Thật khó để nhớ nổi lần cuối cậu được cảm thấy sảng khoái đến vậy đến như vậy.

Cậu nhẹ nhàng tiếp xúc trán của cô ấy. Tiếng cười lúc này cũng đã vơi đi phần nào rồi ngừng hẳn. Mặc cho tiếng ồn ào của thác nước, nhưng bầu không gian giữa cả hai lại yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Cậu thì thầm đủ để cô ấy nghe rõ.

“Trái tim anh dù bị tổn thương vì bất cứ lý do gì, nhưng khi gặp em nó đã được chữa lành và giờ đây anh cảm thấy thật ấm áp mỗi khi ở bên em. Đừng bao giờ rời xa anh nhé. Anh thực sự rất yêu em, thiên thần của anh.”

Yui ngước nhìn cậu bằng đôi mắt tím dễ thương, đôi môi mềm mại màu cherry khẽ cất lên một giọng nói ngọt ngào để đáp lại điều đó.

“Dù cho mười năm, một trăm năm, hay thậm chí một nghìn năm nữa, em nguyện thề sẽ mãi thuộc về anh, chỉ mình anh mà thôi...”

Bất cứ ai nghe lời nguyện thề đó, dù có bao nhiêu trái tim đi chăng nữa cũng đều rụng rời. Và đặc biệt nhất khi nó được xuất phát hoàn toàn từ sự chân thành.

Cậu mỉm cười một lần nữa, đứng lên để thay đỏi bầu không khí.

“Được rồi, anh thực sự cảm thấy thiếu tự tin khi ôm em với cơ thể bẩn như vậy. Phải đi tắm thôi.”

“Em cũng vậy.”

Yui chậm rãi cởi đồ trước mắt cậu, phô bày ra cơ thể đẹp đẽ của mình. Nhưng giờ đây cậu không còn cảm thấy ngượng khi nhìn vào nó và cô ấy cũng không còn chút xấu hổ nào nữa, mặc dù những điều đó sẽ giúp cho sự hưng phấn cao trào hơn.

Trong khi tự cởi đồ của mình, cậu đã không nhận ra có người thứ ba đang tiến lại gần. Với một dự cảm không lành, câu ngoái đầu lại xem đó là kẻ nào và giật mình khi thấy Wover đang đứng đó với cây lao vác trên vai. Cô ta nhìn xuống phần dưới của cậu với khuôn mặt tỉnh bơ.

“Thật kinh ngạc... Với thứ đó, em quả là bạn tình tiềm năng nhất của Wover này đấy.”

(Tác: Sau đó… không có sau đó nữa… :)