Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

chương 63:

(Có cái l** ấy, bọn mi tin người vkl 😈. Chương mới sẽ có và ta méo delay 😇)

Trong thời khắc đau buồn sau khi nhà vua mất, hoàng tử nước láng giềng đã tới thăm vương quốc. Công chúa đành lòng phải cho tổ chức một buổi tiệc mời các quý tộc từ khắp các nơi trong vương quốc để chào đón vị hoàng tử này.

Flora đã rất ghét hắn, nhưng giờ đây cô còn khinh bỉ hắn hơn. Đức vua mới mất, vậy mà hắn còn ra lệnh phải tổ chức tiệc mời. Nhưng cô và hoàng hậu không thể từ chối một hoàng tử từ một đất nước lớn vì điều đó sẽ làm hỏng mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước.

Nhưng đó không phải điều khiến Flora trăn trở không ngủ được.

Lần này chắc hẳn tên hoàng tử ăn bám đó sẽ lại cố cầu hôn cô một lần nữa. Liệu rằng lần này cô có thể từ chối?

Cô nhìn vào chiếc nhẫn của cha cô.

“Thứ này đã được trao cho cậu ấy.”

Đó là ý muốn của cha.

Cô chưa có dịp tiếp xúc với cậu ta nhiều. Tuy nhiên cậu ta là một người đáng tin tưởng, có thể khiến người khác cảm thấy an toàn khi ở cạnh.

Cô do dự.

Đây là một việc lớn. Ảnh hưởng tới cả vương quốc và cuộc đời cô sau này.

Và rồi cô nghĩ đến tên hoàng tử đáng khinh bỉ kia.

Nếu giữa việc phải kết hôn với hắn và cậu ta. Có lẽ chọn cậu ta tốt hơn hàng ngàn vạn lần.

Về phương diện tình cảm, cô cực kì ghét tên hoàng tử ăn bám kia. Còn với Yuko thì đơn giản chỉ là hai người bình thường với một mối quan hệ bình thường không có gì đặc sắc.

Về chính trị. Nếu cuộc hôn nhân của cô diễn ra với hắn, đất nước này có lẽ sẽ rơi vào tay của tên nhà vua hiểm độc ham quyền lực và tiền bạc.

Nếu cô có cuộc hôn nhân với cậu ta, có thể tránh được việc phải chấp nhận lời cầu hôn từ tên hoàng tử.

Nhưng vấn đề chính là cậu ta trông không có khả năng làm một người lãnh đạo. Nhưng cậu ta trông cũng khá dễ lừa, cô có thể cho cậu ta làm một thứ bù nhìn?

Tuy nhiên ựa chọn này lại bị từ chối bởi trái tim Flora.

Cô không muốn phải kết hôn với ai đó mình không yêu.

Cô trăn trở suy nghĩ.

Dù gì thì vẫn phải đặt sự vương quốc lên hàng đầu. Và cha cô cũng đã tin tưởng đưa chiếc nhẫn cho cậu ta.

Cô quyết định rồi.

Flora xuống khỏi chiếc giường, đi đến trước chiếc gương.

Đầu tóc thì bù xù, trên người thì mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng chấm bi xộc xệch.

Cô nhíu mày.

Đúng như cậu ta nói, giờ cô chẳng giống một cô công chúa mẫu mực và thanh cao chút nào cả.

Bữa ăn tối vừa mới bắt đầu. Chỉ một lát nữa cậu ta sẽ về phòng. Nếu muốn chuyện này có thể thành công, điều đầu tiên là cô phải chăm sóc lại nhan sắc của mình một chút đã. Dù sao thì người ta nói, đàn ông là thứ sinh vật yêu bằng mắt.

Flora bắt đầu chải tóc, thay quần áo và làm đẹp với một lớp phấn trang điểm mỏng.

Cô nhìn lại mình một lần nữa trong gương.

Một cô công chúa xinh đẹp.

Cô có thể tự hào về nhan sắc trời phú của mình. Cậu ta sẽ không thể từ chối một mĩ nhân đâu.

============================

Yuko đã ăn xong bữa tối và trở về phòng mình, cậu trở về phòng cùng với Yui.

Cậu đóng cửa lại.

Hai má của cô nàng ửng hồng khi nhìn cậu.

Chẳng nói chẳng rằng, nhưng đương nhiên cả hai đều hiểu sẽ làm gì tiếp theo.

Bắt đầu bằng một nụ hôn sâu. Yuko đẩy cô nàng xuống dường một cách nhẹ nhàng.

Cô nàng bám chặt lấy người cậu và bị cuốn theo nụ hôn mãnh liệt.

Tay cậu chạm vào làn da mềm mại ở phần đùi trên của cô nàng rồi lần mò lên phía trên.

Hai chiếc lưỡi tách nhau.

Yui khẽ rêи ɾỉ một cách dễ thương với cơ thể nóng bừng và hơi thở ẩm ướt.

“Em ướt rồi này…”

“Haa… Ngón tay anh... mạnh hơn nữa đi...”

Phần hông cô nàng di chuyển, chà xát vùng nhạy cảm vào ngón tay cậu liên tục một cách đầy hư hỏng, không hề che dấu cơn thèm khát nɧu͙© ɖu͙© của mình.

Ngón tay Yuko giờ đã ướt đẫm thứ dịch nhớt khi nàng mèo đang thể hiện một khuôn mặt sung sướиɠ.

Cô nàng từ từ mở rộng hai chân ra trước mắt cậu rồi lấy tay vén chiếc váy ngắn lên.

“Làm em sướиɠ hơn đi… bằng lưỡi của anh…”

Cậu trườn người xuống và bắt đầu cho chiếc lưỡi làm việc của mình.

Sau khi mơn trớn khu vực phía ngoài, chiếc lưỡi bắt đầu luồn vào sâu bên trong khiến cơ thể nàng mèo khẽ giật lên.

Lưỡi cậu bắt đầu chuyển động trong cái hang ẩm ướt đó, cọ sát với những nếp thịt mềm mại.

Đôi chân và đôi tay nhỏ nhắn của Yui bắt đầu cùng nhau ấn mạnh đầu cậu khiến miệng cậu dính chặt vào chỗ ấy.

Tiếng rên đầy dâʍ ɖu͙© được bật ra từ cái miệng nhỏ xinh không ngớt.

“Thật là tuyệt… Haa… aah… âʍ đa͙σ em sướиɠ quá… sâu hơn nữa… em muốn sướиɠ hơn nữa…”

m đạo nàng mèo thắt lại đầy mạnh mẽ. Cơ thể cô nàng dướn lên và căng cứng lại.

Miệng cậu nhanh chóng được lấp đầy bởi thứ nước đang tràn ra ào ạt.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng mèo méo mó, đôi mắt tê dại vì lêи đỉиɦ. Hai hàm răng nghiến chặt lại lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ từ hai hàng răng thẳng tắp.

Cô nàng mất đi hết sức lực và buông cậu ra thở đứt quãng và gấp gáp.

Nhưng cô nàng sẽ chưa được nghỉ sớm như vậy. Cậu đã đáp ứng nhu cầu cho cô nàng, giờ đến lúc cô nàng phải đáp ứng lại cơn ham muốn của một con thú đang dâng trào trong cậu.

Nhưng trước khi Yuko kịp cởi chiếc quần đã quá chật chội với thằng nhỏ, tiếng cửa phòng vang lên khiến cậu giật mình.

“A-ai đó?”

Một chất giọng nhẹ nhàng của con gái đáp lại sau cánh cửa khiến cậu có thể ngay lập tức nhận ra là ai.

“Flora đây. Ta có thể nói chuyện với cậu một lúc được không?”

Bị phá rối giữa chừng khiến khuôn mặt cậu nhăn lại một cách khó chịu.

“Điều cô cần nói có quan trọng không?”

“Có…”

Thôi được rồi, nếu nó là tin quan trọng thì cậu sẽ nghe vậy, đành tạm dừng một lúc thôi.

Yuko mở cửa, tuy nhiên chỉ mở hé đủ để cậu nhìn ra mà người ngoài không thể nhìn vào.

“Có chuyện gì mà cô lại muốn gặp tôi vào giờ này vậy?”

“Nếu cậu không phiền thì đến phòng ta rồi chúng ta cùng nói chuyện được chứ?”

Liệu Flora có biết rằng gọi một người đàn ông vào phòng của mình vào lúc đêm muộn như vậy sẽ khiến người khác dễ hiểu lầm lắm không?

Tuy nhiên cậu bỏ qua nó và gật đầu.

“Được rồi, xin đợi một chút.”

Yuko đóng cửa phòng rồi nhìn về phía Yui.

Cô nàng đã có thể ngồi dậy được nhưng hơi thở thì vẫn gấp gáp.

“Sao anh không làm tiếp...?”

“Flora gọi anh sang phòng cô ấy.”

Hai hàng lông mày thanh mảnh sát lại gần nhau biểu hiện một sự khó chịu trên khuôn mặt Yui.

“Cô ta gọi gì vào giờ này vậy...? Sao không chọn ngày mai mà nói…”

Cậu cũng cảm thấy khó chịu chẳng khác gì cô nàng cả. Cậu cười gượng.

“Cô ấy nói đó là một chuyện quan trọng.”

“Quan trọng gì cũng phải để mai…”

Yuko tiến lại gần và hôn nhẹ lên trán nàng mèo cáu kỉnh.

“Thôi nào, một lúc nữa ta sẽ làm tiếp.”

“Lúc đó mất hứng rồi…”

Tuy nhiên cô nàng nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

“Nhưng nếu đó là việc quan trọng thì anh cứ đi đi…”

“Vậy em cứ ngủ đi nhé, anh đi một lúc rồi về.”

“Biết rồi…”

Cậu mở cửa phòng và đi ra ngoài. Flora nhìn cậu.

“Vậy chúng ta đi luôn chứ?”

“Ừ.”

Đi một đoạn trên hành lang, cậu để ý hình như Flora khác hẳn lúc sáng, cô ấy ăn mặc rất đẹp và khuôn mặt xinh đẹp có nét trưởng thành càng đẹp hơn khi được trang điểm một lớp mỏng.

“Cô… trong có vẻ khác so với sáng nay nhỉ…? Có chuyện gì đã xảy ra với cô à…?”

Dường như hai má của cô ấy hơi đổi màu hồng nhạt nếu cậu không nhìn lầm.

“Vì ta không muốn ai thấy ta trong bộ dạng đó khi ra bên ngoài.”

Nghe cũng có lí.

Một cô công chúa không thể để thần dân thấy hình ảnh thậm tệ của mình được.

Đến phòng công chúa, cậu ngồi vào đúng chiếc ghế mà ban sáng cậu đã ngồi.

“Vậy cô muốn nói điều gì?”

Flora vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt nhưng ánh mắt thì không biết nói dối, nó đang hướng về chỗ khác trong khi cô ấu đang ngồi nói chuyện với cậu.

Yuko có thể cảm nhận được điều kì lạ trong bầu không khí.

Flora nhấc môi.

“C-cha ta đã giao chiếc nhẫn của ông cho cậu…”

Cô ấy đang nói lắp.

“Ước nguyện của ông ấy là muốn… ta với cậu…”

Có gì đó cực kì không ổn ở đây.

Rồi Flora hắng giọng.

“Tóm lại là ông ấy muốn cậu là người kế vị…”

“Từ chối.”

Flora giật mình và trở nên lúng túng trước câu trả lời thẳng thắn của cậu. Cô ấy không giữ được vẻ mặt điềm tĩnh nãy giờ nữa.

“C-cậu đã suy nghĩ kĩ chưa vậy? Đ-đó là di nguyện cuối cùng của cha ta.”

Đó chính là vấn đề.

Một người sẽ không thể hạnh phúc nếu họ phải chọn người mà mình không yêu.

Vấn đế tiếp theo là nếu cậu đồng ý, đương nhiên cậu phải kết hôn với Flora để làm người kế vị. Điều đó chắc chắn cậu không thể chấp nhận vì cậu đã có Yui.

Và vấn đề cuối cùng và cũng là vấn đề qua trọng nhất là cậu không thể phù hợp làm vua! Không đời nào!

“Xin lỗi, nhưng có lẽ tôi không thể đáp lại nguyện vọng của cha cô, cô cũng không thể chọn người mà cô sẽ phải ở bên cả đời một cách bừa bãi như vậy.”

Flora dường như đang định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi cô ấy nhìn xuống mặt bàn.

“Ta hiểu rồi…”

Cậu đứng dậy.

“Vậy xin phép, tôi về phòng đây.”

__________________________________

Sau khi cậu ta rời khỏi phòng.

Flora cảm thấy cơ thể cô nặng trĩu. Cô thở dài một hơi rồi gối tay lên bàn.

Cậu ta không hề ham quyền lực và dường như nhan sắc của cô cũng chẳng có ích gì trong cuộc nói chuyện này.

Và trên hết là điều cuối cùng cậu ta nói khi rời khỏi đây thực sự không sai một chút nào.

Cô sẽ không hạnh phúc nếu người sẽ ở bên mình cả đời là người mà cô không yêu.

Nhưng tình cảnh hiện giờ bắt buộc cô phải làm như vậy. Nếu không phải là cậu ta thì cô có lẽ sẽ phải chọn hắn.

Nhưng cô đâu thể đòi hỏi cậu ta được chứ.

Flora nhắm mắt lại.