Nhóm học sinh cũng đã xuống đến tầng của băng giá ngự trị, vị trí mà Yuko, Yui và Tamaki đang ở.
Chúng không phải mất nhiều công sức cho lắm, bởi tất cả ma thú đều đã bị diệt sạch sẽ từ trước. Vì đơn giản, chúng chỉ là những kẻ ăn hôi.
Kanaken giờ đã trở thành lãnh đạo của nhóm học sinh, bởi cậu ta là người có khả năng chiến đấu mạnh nhất. Cậu ta đã thoát khỏi việc bị cho là ăn cắp lương thực vì đã đổ mọi thứ lên đầu Yuko.
Tuy là lãnh đạo, tuy nhiên cậu ta không hề giỏi về việc chỉ đạo. Vì vậy, mọi thứ được chuyển cho người từng là lớp phó của lớp chúng, Hisari.
Nhiệt độ chắc chắn đang ở mức dưới âm độ. Cái lạnh thấu xương từ những cơn gió rít khiến tốc độ di chuyển của nhóm học sinh chậm lại hẳn. Hisari đã chỉ đạo những pháp sư hỗ trợ sửa dụng ma pháp kháng lạnh lên tất cả mọi người.
Không còn cảm thấy lạnh, tuy nhiên, bão tuyết khiến cho tầm nhìn xuống gần bằng không, di chuyển trong điều kiện thời tiết này là không thể. Đó là lí do tại sao Hisari cho những ma pháp sư tương thích với hệ nước tạo nên một mái vòm băng để chú chân.
Băng là trạng thái rắn của nước, đó là lí do tại sao ma pháp sư tương thích với hệ nước lại có thể điều khiển băng.
Giờ chỉ còn một việc nữa, đó là dự trữ lương thực. Hirasi lên tiếng.
“Ban nãy tớ để ý bên ngoài này có những con gấu trắng lớn, chúng sẽ mang đến một lượng thịt lớn. Ai tình nguyện ra ngoài săn chúng. Những ai có thiên chức thợ săn thì càng tốt. À quên, với một pháp sư hỗ trợ để giữ ấm nữa.”
Tuy nhiên không một ai tình nguyện cả. Cả đám đã rất đói và mệt vì tình trạng thiếu lương thực và đi trong thời gian dài.
“Thôi nào mọi người, ít nhất cũng phải có ai đó đi chứ, chúng ta sẽ không thể trụ nổi nếu thiếu lương thực đâu.”
Xong vẫn không ai giơ tay. Mỗi người đều chỉ lo cho mình. Nhóm học sinh đã bị chia rẽ từ khi chúng bắt đầu chia khẩu phần ăn dựa vào khả năng chiến đấu. Những kẻ yếu thì không muốn đi bởi chúng không thích việc những kẻ mạnh hơn hưởng thụ công sức của mình. Những kẻ mạnh thì lại lấy lí do là để bảo toàn lực lượng chiến đấu nếu có bất trắc, nên cũng không đi.
Cuối cùng mọi Hirasi đã phải chọn ra năm người đi săn gấu. Tuy nhiên những người bị chọn đi lại bắt đầu tỏ thái độ ghanh tị và khó chịu, kiểu như, “Tại sao tôi phải đi mà mấy đứa kia không phải đi?”. Song vì bị ép buộc nên họ vẫn phải miễn cưỡng đi.
Sau gần hai tiếng mệt mỏi đi trong bão tuyết Hirasi và năm người đi cùng đã tìm thấy dấu hiệu của vài con gấu. Cô chỉ đạo những người kia phục kích để gϊếŧ chúng. Tuy nhiên lũ gấu đữ phát hiện ra sự hiện diện của nhóm cô và bắt đầu chạy đi.
“Đuổi theo nó!”
Hirasi hét lên. Bốn người có thiên chức thợ săn đuổi theo chúng. Tuy nhiên vì tuyết lún và tầm nhìn bị cản trở bốn người đã phải rất khó khăn để bắt được hai con gấu. Những con còn lại đã kịp chạy thoát.
“Được rồi giờ mang chúng về thôi!”
Nhân tiện, Hirasi là một kiếm sĩ ma pháp nên chỉ số sức mạnh của cô rất cao. Đó là lí do tại sao cô có thể kéo được một con gấu lớn. Con còn lại được hai người có thiên chức thợ săn lôi đi.
Về đến cái hang tuyết được tạo ra bởi những ma pháp sư. Hai con gấu được lột da rồi bắt đầu cắt thịt. Thịt sẽ được những ma pháp sư hệ lửa sấy thành thịt khô, điều đó làm thời gian sử dụng được kéo dài. Một phần được đem ra để phân phát luôn cho mọi người.
Luật lệ vẫn như cũ, người nào đống vai trò chủ chốt trong việc chiến đấu sẽ được chia nhiều khẩu phần hơn. Hirasi cũng là thành phần chủ chốt nên khẩu phần của cô cũng được nhiều. Tuy nhiên cô cảm thấy không thoải mái với việc phân chi như thế này, nó thiếu công bằng và gây chia rẽ.
Cách đó không xa, là chiếc hang đá tự nhiên. Yuko, Yui và Tamaki đang ngồi sát cạnh nhau với ba tấm lông gấu bao bọc xung quanh.
Hai cô gái đã ngủ, chỉ còn lại Yuko là đang thức, nhìn xa xăm ra ngoài cửa hang. Tiếng gió rít vẫn cứ đều đặn, không có dấu hiệu gì là nó sẽ kết thúc sớm.
Bỗng tiếng của chiếc ma cụ liên lạc vang lên mấy tiếng bíp nhỏ. Vì không muốn Yui bị đánh thức, cậu khẽ tháo nó khỏi cổ cô và chạm vào viên đá ở giữa ma cụ.
“Cậu vẫn ổn chứ Biếи ŧɦái-kun?.”
“Đừng gọi tôi như vậy, đó chỉ là tai nạn thôi! Với lại nói bé thôi, Yui đang ngủ đấy.”
“Ừm, biết rồi. Vậy Biếи ŧɦái-kun không muốn tôi gọi là Biếи ŧɦái-kun hả?”
“Tôi nhắc lại lần nữa, hôm đó chỉ là tai nạn thôi, nên làm ơn đừng gọi vậy nữa!”
“Tôi hiểu rồi, giờ tôi sẽ không gọi Biếи ŧɦái-kun là Biếи ŧɦái-kun nữa.”
“Thôi được rồi, cô muốn gọi thế nào cũng được… Nói chuyện với cô nhũn não quá…”, Yuko làm vẻ mặt chào thua rồi thở dài.
“He he, thôi không đùa nữa~ À, hôm trước tôi nghe thấy Lucis đang cho huấn luyện một đội quân và xây dựng những công trình phòng thủ ngoài lối vào dungeon đấy.”
“Tôi hiểu rồi, vậy nếu tôi đến tầng cuối rồi trở lại mặt đất được, thì tôi sẽ được dịch chuyển về tầng đầu, đó là lí do chúng đóng quân ở đó để đợi tôi.”
Lucis có lẽ đang muốn gì đó mà Quỷ Vương nắm giữ. Đó là lí do mà tất cả những chuyện này xảy ra. Có lẽ nếu đánh bại Quỷ Vương, cậu sẽ có được một thứ gì đó từ hắn, và Lucis đã cho phục kích sẵn ở nơi cậu trở lại để lấy nó.
Tất nhiên, đó không hẳn là vấn đề. Cậu đã bảo Lamias viết nội dung mà cậu đọc vào một tờ giấy nhỏ rồi đặt nó lên bệ cửa sổ phòng cậu. Đại khái nôi dụng bức thư là nhờ lão đứng đầu hội sát thủ Cái Chết Đen bao vây quanh lối vào của Dungeon. Tuy nhiên không được để bất cứ ai biết điều đó. Ngay khi có dấu hiệu cậu xuất hiện ở đó, lập tức hành động. Lấy độc trị độc, nó sẽ khiến cho đội quân của ông ta náo loạn.
Hai người tắt liên lạc, Yuko gọi Mimi đang bên trong túi áo.
[Mimi, nhiệt độ phía bên ngoài đã tăng lên chưa?]
Giọng nói dễ thương của Mimi vang lên thánh thót trong đầu cậu.
[Dạ có tăng, nhưng chậm lắm ạ.]
[Vậy là bão tuyết cũng sắp tan rồi…]
Ngồi một mình, bỗng giờ cậu mới nhớ ra một điều cực kì cực kì quan trọng đã quên béng. Cậu chưa bao giờ phân tích chỉ số của Yui.
“Sao mình lại có thể quên được cơ chứ, không biết Yui có mạnh không nhỉ?”
Thực ra cậu hỏi cậu đấy cũng bằng thừa. Từ lúc trước tới giờ, khả năng tránh né và tốc độ phản xạ của Yui chắc chắn hơn cậu nhiều. Với việc sống bốn trăm năm, điều đó càng khiến cậu tò mò hơn về chỉ số cô nàng.
[Mimi, em phân tích Yui giúp anh nhé?]
[Vâng, em biết rồi.]
_____________________________________
Helena
Giới tính: Nữ
Tuổi: 417
Chủng tộc: Thần thú
Cấp độ: 289
Thiên chức: Tinh linh pháp sư
Sức mạnh: 196/193837 [Thần thú]
Ma pháp: 1427/0 [Thần thú]
Kháng lực: 40/186389 [Thần thú]
Kháng phép: 1937/186389 [Thần thú]
Thể lực: 450/240837 [Thần thú]
Nhanh nhẹn: 14760/353736 [Thần thú]
May mắn: 60
Thông minh: 78
Kĩ năng:
-Quyến rũ [Bị động]
-Thuần thục tinh linh thuật
-Móng vuốt
Danh hiệu: Thần thú bất khả chiến bại. Kẻ sở hữu tinh hoa nhan sắc. Kẻ dâʍ đãиɠ. Kẻ trung thành. Tội đồ của chủng tộc.
____________________________
Thật sự Yuko vừa nhìn thấy mấy chữ không nên nhìn thấy ở phần danh hiệu...
Mà thôi kệ đi, hiện giờ thứ cậu để ý là các chỉ số.
Sau phần chỉ số bình thường, còn một dấu gạch chéo, tiếp theo đó là những con số phải nói là khủng khϊếp. Rồi cậu phân tích kĩ hơn về điều kì lạ này.
Trạng thái của Yui hiện giờ là bình thường, cô ấy còn một trạng thái nữa là trạng thái [Thần Thú]. Khi chuyển sang trạng thái này, các chỉ số tăng cao đến một mức không tưởng. Cấp độ càng cao, chỉ số khi hoá [Thần Thú] sẽ càng cao gấp bội. Thật sự thứ sức mạnh mà cậu đang sở hữu, so với Yui thì chưa là gì.
Tuy nhiên, một khi chuyển sang trạng thái [Thần Thú], người đó không còn là chính mình nữa, mà đơn giản chỉ là một con thú với cơn thịnh nộ không thể kiểm soát. Đó là lí do tại sao, muốn chuyển sang trạng thái thứ hai, Yui cần phải thực sự tức giận và để cơn tức giận đó xâm chiếm.
Yuko khẽ nhìn sang cô nàng đang ngủ say.
“Anh không ngờ em lại mạnh vậy đấy.”
Yui mạnh như vậy là một điều tốt, và cậu mừng vì điều đó, bởi nó có thể giúp cô tự bảo vệ được bản thân mình. Không biết tại sao cô lại giấu cậu về sức mạnh này, nhưng có lẽ cậu không nên hỏi. Và cậu còn biết thêm một điều nữa, tên cô nàng trước đây là Helena.
Vừa lúc đó, cơn bão tuyết cũng tan. Tiếng gió rít dần nhỏ đi rồi biến mất. Cậu khẽ lay người hai cô gái.
“Dậy thôi Yui, Tamaki-san, cơn bão tan rồi.”
“Vậy bão tan rổi hả Yuko-kun?”
“Ừ. Còn em nữa Yui, dậy đi nào.”
“Un~u~ Em không muốn dậy đâu, ở trong này đang ấm…”
“Thôi nào, em không dậy là anh lột tấm lông gấu ra đấy.”
“Đừng làm thế, em dậy ngay đây.”
Tiếp tục chuyến hành trình, ba người ra khỏi cái hang nhỏ tiếp tục hướng về phía cây cột lớn nối từ trân hang xuống mặt đất, nơi có hành lang dẫn xuống tầng tiếp.
Con bão tan đi, tầm nhìn được mở rộng. Quang cảnh ở đây khá đẹp mặt đất bao phủ bởi lớp tuyết trắng tinh khôi. Xa xa có những núi đá cao, bao bọc thành hình mái vòm.
Hít một hơi thật sâu khiến khí lạnh tràn đầy l*иg ngực, Yuko kéo sát hai mép lông gấu lại rồi bước đi trên tuyết với tâm trạng thoải mái.
Sau một lúc đi, bỗng mặt đất hơi rung lắc rồi dừng.
“Cái gì vậy nhỉ?”, Yuko nheo mắt nhìn xung quanh.
Rồi lại một đợt rung lắc nữa với cường độ mạnh hơn. Cuối cùng chỗ họ đang đứng, một phần tuyết lún xuống khiến họ lảo đảo. Những tiếng nứt vỡ khô khốc được tạo ra.
“Nó đến từ dưới lòng đất?”