Kẻ Bị Ruồng Bỏ (Outcast1)

Chương 22:

Hôm nay sẽ là lần tiếp theo Yuko vào bên trong dungeon. Nhưng có lẽ sẽ không chỉ là một vài ngày như lần trước. Đợt huấn luyện làm quen với dungeon đã kết thúc. Nhà vua đã ra lệnh cho tất cả bắt đầu chuyến hành trình đến tầng cuối của dungeon đánh bại quỷ vương.

Vừa sáng sớm, cậu đã bị người hầu đánh thức dậy để bắt đầu tập trung đến cổng dịch chuyển.

Nói về Yui, tối qua cô nàng chẳng sang phòng cậu như mọi hôm. Có lẽ lần này cô nàng đã giận cậu thật. Với cả ngại việc sang phòng của Yui vì bên đó có Lamias, mãi mới tìm cách trốn mặt nhau được giờ đυ.ng mặt chắc cậu phải tìm lỗ mà chui. Tình hình nghe có vẻ nghiêm trọng, cậu nghĩ lần này phải tìm cách giải thích với cô nàng khi gặp nhau trong một lúc nữa.

Thở dài một cách não nề, câu đặt chân xuống đất, đứng dậy vươn vai vài cái lấy lại tinh thần.

“Yost! Được rồi, lần này phải giải thích rõ cho cô ấy đó chỉ là tai nạn! Cố lên nào!”

Vặn nắm cửa phòng Yuko nhìn thấy cô hầu đang đứng đó, kèm theo là cánh của phòng bên đối diện cũng mở.

Chỉ có Yui đi ra, rõ ràng đây là thời điểm tốt để giải thích.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

“Này Yui, chuyện hôm qua chỉ là…”

Ánh mắt Yui lướt qua cậu ngay sau đó, kiểu như “nghĩ em quan tâm chắc!”.

Cậu ngây ra một lúc. Vô người hầu vừa gọi cậu và Yui đồng thời cất tiếng giúp cậu thức tỉnh.

“Hai người hãy mau tập trung cùng mọi người đi ạ.”

“À ừ…”, Yuko nói trong khi vẫn làm bản mặt ngây ngốc.

Yui thực sự còn chẳng nhìn cậu, quả này thì bị giận chắc luôn! Khóc thầm trong lòng, cậu đi theo cô hầu cho đến cửa của căn phòng có bệ dịch chuyển.

Không khí ở đó phải gọi là rất náo nhiệt. Mọi người đều xì xào xôn xao, kèm thao đó còn có rất nhiều xe chở lương thực. Chắc có lẽ lần này sẽ phải đi rất lâu và sẽ không được thấy bầu trời dài dài.

Hôm qua xảy ra khá nhiều chuyện. Ngoài việc gây tai nạn “nho nhỏ”, thì gần tối, một người của băng sát thủ có gặp cậu để thông tin về việc bắt kẻ chủ mưu ám sát cậu.

Tình hình mà cậu biết được qua lời kể của người đưa tin thì…

Việc bắt giữ đã thất bại, mười ba người trong tổng hai mươi người tham gia nhiệm vụ bắt kẻ đó đã bị thương rất nặng. Kẻ đó cũng có sức mạnh hơn người và có thể nói hắn cực mạnh.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu có cảm giác rằng đó là người trong nhóm được triệu hồi, lũ bạn cậu. Tuy nhiên cậu không thể biết chính xác là ai. Nhưng linh tính mánh bảo điều gì đó, cậu nhìn qua phía Takashi, người đang đặt tay lên chuôi thánh kiếm và vui vẻ nói chuyện với mọi người. “Cơ mà chắc không phải đâu”, nghĩ vậy cậu cùng Yui tiến về phía bệ dịch chuyển để chuẩn bị cho chuyến hành trình dài.

Khi mọi người đã hoàn toàn đứng trong bệ dịch chuyển lớn, pháp sư cầm cây trượng lần trước hô lớn.

“Tất cả chuẩn bị dịch chuyển!”

*Cạch*, ông ta gõ gây trượng xuống sàn.

Trận đồ ma pháp trên bệ dịch chuyển rực sáng thứ ánh sáng trắng. Mọi thứ bên ngoài bệ dịch chuyển bắt đầu nhoà đi và méo mó. Chỉ trong vài giây, một khung cảnh màu xám xuất hiện, đó là màu đá của tầng đầu trong dungeon.

Mimi, cô bé tiểu tiên từ nãy giờ khẽ ló đầu ra khỏi túi áo nhìn lén, cất giọng lanh lảnh như tiếng chuông bằng [Thần Giao Cách Cảm].

[Uh, em ghét mấy cái thứ này, đó là lí do em bị dịch chuyển khỏi nhà em…]

[Anh hiểu mà, một ngày nào đó anh sẽ đưa em trở về nhà. Mà giờ anh chẳng biết làm thế nào để Yui không giận anh nữa. Cô ấy còn chẳng nghe anh giải thích luôn… Em biết đấy, hôm qua anh đã kể cho em rồi, rõ ràng đó chỉ là tai nạn thôi…], giọng cậu trở nên bi thảm.

[Xời, có cái gì đâu! Hôm nọ em với chị Yui đi ra đó là bởi nghe thấy tiếng nổ mà. Em chắc chắn chị ấy biết đó chỉ là do anh bị ngã rồi. Em chắc chị ấy không giận anh đâu.]

[Không giận? Yui bơ anh sáng nay luôn, còn chẳng thèm nhìn mặt anh nữa…]

[Ừ thì cái đó em cũng chịu, có lẽ chị Yui giận thật, hoặc cũng có lẽ là không… Mồ! Anh tự tìm hiểu xem, đừng cái gì cũng nhờ em như vậy!]

[Gượm, gượm đã nào!]

[...]

Nhoắng một cái, tất cả đều đã đến tầng mười. Mọi người đều đã mệt và cần nghỉ ngơi sau một buổi sáng dọn lũ ma thú. Tất cả đều ngồi tập trung xung quanh Lucis, người duy nhất đang đứng. Ông ta nói với giọng lớn và rõng rạc.

“Cứ mỗi mười tầng, quái thú sẽ mạnh gấp đôi! Chính vì vậy từ tầng này trở đi, mọi người cũng phải nỗ lực hơn gấp đôi! Những người được triệu hồi muốn về nhà? Vậy thì đừng có mà chết trước khi đánh bại được ma vương.

“Đã rõ!!!”, Tất cả đều hừng hực khí thế và đồng thanh hô.

Trừ Yuko, cậu chẳng hét như vậy, cũng chẳng khí thế như vậy. Bởi còn đâu tâm trạng mà làm thế. Từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được cách nói chuyện với Yui lần nào, điều đó làm cậu căng thẳng.

Tuy nhiên thì tiếp sau đó Yuko còn chẳng có thời gian mà suy nghĩ đến điều đó nữa bởi cậu liên tục phải đυ.ng độ hết đợt ma thú này đến đợt ma thú khác.

Đáng ra thì cậu không phải bận đến như vậy nếu lập nhóm với những người khác. Nếu lập nhóm, mọi người bù lấp đi mọi điểm mù, tạo nên sự phòng thủ vững trãi và những đòn tấn công liên tục mạnh mẽ. Song cậu không thích hợp với việc phối hợp nhóm và một phần bởi trong đó còn có cả lũ bạn cùng lớp và kể cả cậu có muốn vào thì cũng chẳng ai cho. Vậỵ nên cậu phải tự xoá bỏ mọi điểm mù bằng cách sử dụng khả năng cảm nhận sự hiện diện đã học được từ Nina.

Tuy nhiên có vũ khí tốt hơn cũng khiến cho việc mạt sát lũ ma thú hiệu quả hơn hẳn. Với lại,  cậu có thể thoải mái mà sử dụng hết khả năng của bản thân bởi những tầng dungeon đang trở nên cực rộng, rộng đến nỗi mỗi nhóm cách nhau gần nhất là hơn trăm mét.

Một lần nữa cậu vô tình đưa mắt nhìn về hướng của Takashi.

Nheo mày và nhìn kĩ cậu có thể thấy…

Tốc độ và phản ứng của Takashi đã nhanh hơn hẳn so với lần trước khi đánh với lũ nhân ngưu ở tầng mười một. Nếu đó là do luyện tập thì không nói làm gì, nhưng mà rõ ràng là thay đổi quá khác thường chỉ trong một vài ngày là không thể, bởi cái tốc độ mà Takashi đang đạt tới có lẽ còn nhanh hơn cả cậu.

“Thật kì lạ…”, Yuko lẩm bẩm trong khi vẫn không ngừng nghỉ né tránh và chém lìa lũ ma thú.

Tầng thứ mười lăm có thể nói là của lũ mini boss, hoặc dễ hiểu hơn thì chúng chỉ là lũ ma thú đặc biệt hơn một chút mà thôi.

“Chết tiệt! Con nhện này nhanh quá!”

Vừa né vừa lùi, cậu đang vận hết sức để né tránh lũ nhện khổng lồ.

“Đúng là tám chân hơn hai chân mà. Làm thế nào bây giờ?”

Tình thế khá là nan giải, con nhện khổng lồ xông tới cậu liên tục và ra toàn những đòn hiểm hóc. Lúc thì bắn tơ nếu cậu giữ được khoảng cách, tầm trung thì bị chúng khạc nọc độc, khi cố tiếp cận lại gần thì lại bị mấy chiếc chân toàn gai của chúng đánh hội đồng.

Nhìn phía Yui, có vẻ như cô nàng có thể dùng tinh linh thuật để đánh tầm xa, mấy con nhện khổng lồ bị xắt ra như máy xay khi gặp những lưỡi dao hệ gió sắc bén.

Mà nói đến đó, Yuko mới nhớ bản thân cũng dùng được ma pháp, à không, có lẽ nó không phải là một ma pháp theo lời của Lamias, nó chỉ là một khối ma lực. Nhưng nó có thể nổ, đó là điều quan trọng nhất.

“Có lẽ mình sẽ thử một chút. Úi! Xém chết!”

Kịp thời cậu đã nhảy khỏi đống axit mà con nhện vừa nhả ra. Mặt đất, nơi dính thứ dung dịch đó bắt đầu bị ăn mòn và kêu xèo xèo, nhìn đã thấy ghê gớm.

Khoảng cách giữa cậu và nó lúc này là năm mét.

“Tập trung, tập trung nào…”

Lần hai có vẻ dễ hơn lần đầu nhiều, cậu cảm thấy thế bởi việc tưởng tượng có đơn giản hơn. Giống như làm việc gì đó lần đâù rồi thì lần hai sẽ trở nên thành thạo hơn một chút.

“Con nhện khổng lồ sau khi trễ một vài giây do nhổ axit bắt đầu xông đến bằng tám cái châm đầy gai và kêu “ki ri ki ri…” đầy hung tợn.

Để có đủ thời gian, cậu sử dụng gia tốc ý nghĩ. Tốc độ con nhện bắt đầu trở nên chậm đi.

“Đ-được rồi, mình làm được rồi.”

Một quả cầu ánh lên màu tím đang to dần trong tay cậu. Tuy nhiên, rút kinh nghiệm từ độ lớn của vụ nổ trước, cậu giảm sức mạnh của quả cầu ma lực đi một nửa.

Gia tốc ý nghĩ biến mất, mọi thứ lấy lại tốc độ ban đầu của nó. Con nhện nhảy bổ vào người cậu. Chỉ còn hai giây nữa là đám gai trên chân nó sẽ xuyên táo cậu.

“Ăn thử thứ này đi con nhện ngu ngốc!”

Nhảy lùi ra sau, Yuko ném thẳng quả cầu ma lực đó vào thân dưới của con nhện khủng lồ trên không trung.

*Bùmmmmmm*

Lần này thì vụ nổ khá ổn, đủ để khiến con nhện tan xác và không nổ lớn lắm.

Nhìn máu xanh của con nhện văng xuống đất, cậu cảm thấy có ý tưởng mới.

“Hmm, trò này cũng vui nhỉ? Thử làm thêm vài lần nữa xem sao!”

Cất thanh kiếm bằng thép đen vào chuôi, cậu truyền ma lực vào hai tay.

Giờ trên tay cậu có hai quả cầu ma lực.

“Nhắm… và ném!”

*Bùmmmm* *Bùmmmm*

Vài ba con nhện đang tụ tập bị banh xác.

Giờ thì cậu vui đến nỗi quên luôn việc Yui đang giận.

“Waah! Chuẩn luôn!”

Và rồi…

*Bùmmmm* *Bùmmmm* *Bùmmmm* *Bùmmmm* *Bùmmmm* *Bùmmmm*

Mấy quả cầu được cậu quăng đi khắp nơi. Cứ thấy chỗ nào có lũ nhện là cậu lại ném.

“Hình như mình hơi quá lố rồi thì phải?”, dừng lại trong vài giây nhìn những mảnh thịt vụn của lũ nhện lả tả trên mặt đất, cậu lẩm bẩm.

Cơ mà không chỉ mỗi cậu có thể tàn sát lũ nhện như vậy, bên phía Takashi cũng vậy. Cậu ta mạnh hơn nhanh hơn rất nhiều bằng một cách nào đó.

Hai ngày sau, tất cả cuối cùng cũng đã có thể tiến đến được tầng thứ hai mươi bảy. Fora, công chúa của vương quốc có nói rằng. Tầng hai bảy là tầng có rất nhiều hồ nước nóng, một địa điểm thích hợp để nghỉ ngơi và thư giãn.

Đó là lí do tại sao Yuko đang lòng vòng trong tầng hai bảy để tìm một hồ nước nóng cho riêng mình.

Lùi lại một vài phút trước.

Vì có có cả trai lẫn gái trong nhóm khai phá dungeon, nên đã được chia ra hai cái hồ tắm cách xa nhau.

Lũ con gái thì ít, nhưng hồ của chúng nó thì lại rộng. Lũ con trai thì nhiều nhưng khổ nỗi cái hồ dành cho chúng chỉ bằng một nửa. Thành ra quang cảnh một đống thằng đực rựa lúc nhúc trong một cái bể tí tẹo.

Vừa nhìn thấy điều đó, Yuko làm khuôn mặt “chào thua”, và tìm một hồ nước khác.

Nhân tiện thì Yui vẫn chưa nói chuyện với cậu hai ngày rồi. Đó là lí do tại sao hôm nay tâm trạng cậu trở nên ủ rũ.

“Hơi nước? Ừm tìm thấy rồi!”

Lang thang khoảng mười phút, Yuko đã tìm thấy một hồ nước nóng nhỏ sâu bên trong rặng tre.

Với động tác nhanh chóng, cậu cởϊ qυầи áo và…

“Yui?”

Nghe thấy tiếng của cậu, Yui quay người lại trong tình trạng khoả thân hoàn toàn và cô nàng hình như bị giật mình.

Nhìn thấy bóng dáng cậu khuôn mặt Yui dãn ra như thể, “May là không phải người lạ”.

“Đây có lẽ là thời điểm tốt để giải thích!”, Nghĩ vậy cậu lặng lặng bước xuống nước.

Quên chưa nói, hai ngày nay cậu và Yui chẳng nói câu nào, toàn giao tiếp chỉ bằng ánh mắt. Cái không khí giữa cả hai cứ nằng nặng khiến cậu khó chịu.

Sau khi bước xuống nước, bầu không gian cứ thế lặng im như cũ.

Những viên Quang thạch xen kẽ trong những bụi tre. Dòng nước và Quang thạch phát sáng lờ mờ tạo nên một khung cảnh huyền ảo.

Nó sẽ là một điều gì đó tuyệt đẹp với những người có tâm trạng tốt. Đó là lí do tại sao Yuko không để ý đến điều này.

“Ừm… này Yui…”

Cậu khẽ gọi tên công nàng trong khi chuẩn bị cho tình huống bị bơ.

Nhưng Yui đã trả lời lại.

“Dạ.”

“Vụ hôm kìa… chỉ là hiểu nhầm thôi… đừng giận anh…”

Cô nàng quay về nhìn cậu và khẽ lắc đầu.

“Ah… cái đó… em không giận anh nữa…”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Yuko nhìn cô nàng một cách rụt rè.

“K-không giận? Nhưng sao em lại không nói chuyện với anh…?”

“Em… em… cảm thấy có lỗi khi giận anh vô cớ… Lamias đã kể lại cho em… rồi…”

“Ehhhhhhhhh!”, cậu đứng phắt dậy trong làm vẻ mặt ngạc nhiên.

Tuy nhiên thì nhớ rằng phần bên dưới của bản thân không có gì che chắn thì cậu kiềm chế lại và từ từ ngồi xuống.

Bên tảng đá bên dưới mà cậu đang đứng khá là trơn.

“Ah!”

Yuko trượt chân mất thăng bằng, xô Yui vào thành bể.

Cậu có thể cảm thấy mùi hương ngọt ngào và mái tóc ướt của cô nàng vương trên ngực cậu.

Mặt sát mặt.

Bờ môi ngọt ngào, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn. Khó để có thể diễn tả đươc lời nào khi cậu được nhìn một khuôn mặt dễ thương đến nhường này ở gần như vậy.

Thời gian như ngừng lại. Hai ánh mắt nhìn nhau. Mặt nước phát ra ánh sáng màu xanh dịu nhẹ. Những tinh thể dạ quang cũng không kém phần khi le lói những đốm sáng tím. Một khung cảnh thật lãng mạng.

“Vậy… em không giận anh chứ?”

Gò má cô nàng hơi ửng đỏ, có lẽ không phải do nước nóng.

“Vâng, em không giận anh đâu.”

“...Và… có lẽ anh chưa từng nói với em điều này…”

Nói rồi cậu từ từ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn kia lên với ánh mắt chứa đầy sự trìu mến.

“Nếu ngày đó anh không gặp được em, có lẽ… cuộc đời anh, có lẽ… nó đã rẽ sang một hướng nào khác tồi tệ. Anh thực sự cảm ơn số phận đã cho anh gặp em lúc đó. Em, đã giúp anh tìm lại sự tươi đẹp của cuộc sống mà anh từng đánh mất trước kia. Vì vậy… với anh... em là cả thế giới. Anh thực sự yêu em nhiều lắm Yui à…”

Yuko đã nói ra nhưng lời yêu thương thật lòng từ trái tim cháy bỏng mình. Cuốn theo dòng chảy của bầu không khí ngọt ngào, cậu đưa tay khẽ lướt trên bờ môi của Yui. Hơi thở nóng ấm của Yui, cậu có thể cảm nhận thấy rõ. Và đôi môi của hai người dần rút ngắn khoảng cách một cách chầm chậm...