Vội vàng đảo mắt qua một bên, “Mưa … mưa nhỏ đi rồi, nhân lúc này mau đi nhanh đi thôi!”. Thật đáng buồn là ma nữ nhưng giờ này lại không cách nào thể hiện ma pháp, trái lại giống như người thường, hm, cảm giác thật là khó chịu!
Nhưng cô vừa đảo người đi qua, một giây sau đã bị kéo trở lại, cô chưa kịp nhìn rõ cái gì, đang muốn mở miệng kháng nghị, Cảnh Lan Hiên đã hôn lên môi cô.
Nụ hôn đó tuy có thô bạo, nhưng lại mang theo vài phần mềm mại. Cô cố gắng kháng cự nụ hôn của hắn, một lúc sau vẫn không chịu thua, cô sợ, sợ bản thân chống đỡ không nổi.
Cô … chỉ hôn người mà cô yêu.
Nhưng càng giãy dụa, cô càng trở nên mềm yếu.
Vì sao? Rõ ràng hắn đang ép buộc cô, vì sao lại chuyển qua khóe miệng cô, dịu dàng vờn quanh làn môi, giống như đang cầu xin …
Vươn tay đẩy hắn ra, Ly Minh Phi dường như đã hạ quyết tâm, “Cảnh Lan Hiên, đối với chuyện yêu đương, tôi có chỗ rất sợ”.
“Tôi biết”.
“Còn nữa … tôi đã từng là hồ ly tinh cướp chồng của người khác”.
“Cô yên tâm, tôi không có bạn gái, một mình đơn độc đã bốn năm nay , xác suất thành hồ ly tinh của cô bằng không”.
“Tôi cho dù đồng ý hẹn hò với anh, cũng có thể giữa đường cao chạy xa bay”.
“Không vấn đề, tôi người cao chân dài, đã từng ở trong đội tuyển của trường, khả năng cô chạy thoát cũng coi như bằng không”.
Cô nở nụ cười, “Tình cảm của tôi phát triển rất chậm, có lẽ chẳng bao giờ đuổi kịp được anh”.
“Cô cũng không cần đuổi quá nhanh, tôi muốn vừa quay đầu lại liền thấy có người đi theo phía sau, khiến tôi đỡ thấy trống vắng, bởi vì có người vẫn đi cùng tôi”.
Ly Minh Phi vẫn đang cười, nhưng tròng mắt đã đỏ, “Cảnh Lan Hiên, chúng ta … hẹn hò đi!”
“Vẫn chờ em nói câu này!”\n\n
Ly Minh Phi sáng sớm đi vào phim trường trong đài truyền hình, đến nơi mới thấy mọi người đang trò chuyện sôi nổi.
Cùng làm bộ phim kéo dài đến 200 tập, mọi người trong đoàn quan hệ tự nhiên rất thân thiết, thỉnh thoảng tán chuyện với nhau cũng không có gì lạ, nhưng rốt cuộc bọn họ thảo luận cái gì mà hào hứng như vậy.
Lễ tình nhân sắp đến, là thảo luận nên tặng cái gì sao?
Có người phát hiện mỹ nhân hóa trang đã xuất hiện, nhiệt tình gọi Ly Minh Phi tới. “Minh Phi, cô tới rồi!”
“Mọi người đang nói gì mà vui vẻ vậy?”. Cô chuẩn bị một ít dụng cụ, dự định bắt đầu làm việc.
Loại phim dài lê thê kiểu này vốn không đủ tiền thuê chuyên gia hóa trang cấp quốc tế như cô, sở dĩ cô nhận lời, là vì báo đáp ơn dìu dắt của người ta. Cô diễn viên đó đã gần 40, nhưng lại muốn diễn vai 20 tuổi, ngoài kỹ năng diễn xuất, hóa trang cùng ánh sáng phải phát huy hết năng lực.
Cho nên, chỉ cần cảnh quay nào có cô ta, cô đều phải ở đây.
“Ai, hôm qua cô không tới đây, phim trường ở bên cạnh có người nói xuất hiện một mỹ nữ cũng làm nghề hóa trang, lại cũng có đẳng cấp quốc tế nữa. Tôi lúc đó tuy đang nghĩ, người đẹp hóa trang thì ở đây có rồi! Nhưng vẫn muốn đi sang đó xem một chút”
Ly Minh Phi buồn cười, nói: “Sau thế nào?”
“Đúng là mỹ nhân, còn hơn cả cô, quan trọng chính là, nghe nói cô ta trước kia là người mẫu, haizz, cặp đùi đó thật là kɧıêυ ҡɧí©ɧ a, hôm qua cô nàng còn mặc một bộ váy siêu ngắn, làm đám đàn ông cùng khán giả đều ‘nóng’ lên”. Ngay cả cô là con gái cũng không nhịn được mà ngắm thêm vài lần.
Ly Minh Phi vừa nghe nói người kia trước là một người mẫu, lòng cô không khỏi bất an.
Chẳng lẽ là trùng hợp sao? Cô gái đó không có lý gì lại bỏ nước Mỹ tới đây tham gia chương trình truyền hình này.
“Sau đó cô ta cũng tới xem chúng ta ghi hình, còn nói quay phim hình như rất thú vị, đạo diễn hỏi cô ta có muốn làm diễn viên phụ một vài lần không, cô ấy vậy mà lại đồng ý! A, chính là vai bạn gái cũ của nam chính, khi đó không phải vẫn gọi một vài ngôi sao ra đóng sao? Người vừa phải đẹp, lại phải là tiêu đề của báo chí”. Mới nghe nói chỉ diễn vài tập, mấy ngôi sao kia đã hết hứng thú rồi.
“Gì?”
“Cô ấy hôm nay sẽ đến đây, đạo diễn sợ cô ấy bận nhiều việc, bởi vậy phân cảnh đó sẽ đc quay trước tiên”.
“Vậy sao?”
“Ờ, Minh Phi, cô danh tiếng cũng thật ghê gớm! Nghe nói cô nàng đó quen biết cô, bởi vì có cô, nên cô ta không quan tâm thù lao, chỉ có yêu cầu duy nhất, chính là muốn xem xem tay nghề của cô”.
Ly Minh Phi thấy lạnh sống lưng, chuyện cô nghĩ sẽ không xảy ra chẳng lẽ xảy ra thật? “Cô ấy là ai?”
Đạo diễn vừa đi tới nơi, “Minh Phi, cô tới vừa đúng lúc, có người quen cũ tìm cô đấy! A, vừa nhắc đã tới rồi!”. Đạo diễn đảo mắt nhìn qua cửa vào. “Vị này chính là Thu Hồng, chuyên gia hóa trang nổi tiếng thế giới, các cô đã quen biết sẵn, tôi cũng không cần phải giới thiệu, đúng không?”
Mặc trên người bộ đồ thời trang, Thu Hồng càng thêm xinh đẹp động lòng người. “Đã lâu không gặp, Ly Minh Phi. Mặc dù không liên hệ, nhưng tôi vẫn nghĩ, cô sẽ không quên tôi chứ?”
Ly Minh Phi sắc mặt cứng đờ, “Lâu rồi không gặp”.
“A, cô Thu, sắp đến cảnh quay của cô rồi, phải nhanh lên thôi, cô có muốn chuẩn bị trước không?”. Đạo diễn lịch sự hỏi.
“Được, phân cảnh của cô Hùng là tiếp sau cảnh của tôi phải không? Thế này đi, vị hóa trang này cho tôi mượn một lúc là được rồi”.
“Ưm …”. Đạo diễn ngượng ngùng nhìn về phía Ly Minh Phi, dù sao nếu không có cô Hùng, cô cũng không đời nào bước chân đến đây.
“Thế nào, cô không tự tin sao?”. Thu Hồng mỉm cười, thái độ giống như đang đùa cợt.
Hiện giờ chỉ có Ly Minh Phi hiểu rõ, cô ta chính là khẩu Phật tâm xà! Rất lâu trước đây, cô đã từng nhìn thấy bộ mặt tươi cười như vậy rất nhiều lần rồi!
Hít một hơi thật sâu, quyết định bình tĩnh tiếp chiêu. “Đừng có cười tôi”.
Cô mở hộp đồ hóa trang, bắt đầu trang điểm cho Thu Hồng.
Chờ đến khi mọi người đi hết, Thu Hồng mới nói: “Nhìn thấy tôi, cô không kinh ngạc sao?”
“Có kinh ngạc”.
“Nếu không như vậy, tôi sẽ hơi thất vọng đấy!”. Cô nàng nhắm mắt, để yên cho Ly Minh Phi bôi phấn nền, bước này rất quan trọng, liên quan đến lúc hóa trang sau này. “Hay là đối với cô, mỗi lần Thu Hồng gặp Ly Minh Phi, mọi việc đều thất bại?”
“Cô không phải đã thắng tôi sao?”
“Cô đang ám chỉ chuyện trình diễn ở Paris sao?”
Da dẻ Thu Hồng so trước đây có vẻ kém đi nhiều, nhưng hiện giờ đang là người hóa trang, tại sao lại không lo chăm sóc? “Cô muốn thì cứ lấy đi thôi”.
Thu Hồng mở mắt, đôi mắt đẹp ánh lên tia ác độc, “Cô nên hiểu rõ, thực lực của tôi còn hơn cả cô, đừng nói như kiểu cô đang tặng cho tôi như vậy!”
“… Tùy cô thôi”.
“Ly Minh Phi, cướp giật của người khác có vui không?”
Lòng cô co rút lại, đau đớn vô kể. Cướp giật? Không, cô không phải! Cô thực sự không phải cố ý làm vậy!
“Năm đó tôi cũng không hiểu vì sao cô muốn làm vậy, mãi cho đến khi tôi đoạt mất việc làm của cô, tôi mới hiểu được cái này vốn không thuộc về mình, nhưng giành được mới vui vẻ. Khi đó tôi nghĩ, một việc nhỏ đã thế, vậy nếu cướp đi người cô yêu mến sẽ ra sao nhỉ?”
Ly Minh Phi tim đập lạc nửa nhịp, trong đầu nghĩ đến Cảnh Lan Hiên.
Chờ một chút! Từ lúc nào mà cô lại coi hắn là của cô vậy? Bọn họ mới gặp gỡ khoảng 10 ngày nay thôi, cái cảm tình mà cô cho rằng sẽ rất chậm phát sinh, không ngờ lại vuột ra ngoài tầm khống chế, cảm giác như là đập nước chờ xả lũ, cửa vừa mới mở, nước tuôn ra ào ạt!
Thì ra cô đã sớm có tình cảm với hắn, chỉ là vô ý thức không chịu thừa nhận mà thôi.
“Sao lại trầm mặc vậy? Sợ sao?”. Thu Hồng cười nhạt.
Ly Minh Phi lấy lại tinh thần, cô thở dài, nhíu mày nói: “Thu Hồng, cướp đồ của người khác cảm giác tuyệt không vui sướиɠ, cứ nhìn tôi mà xem, việc tôi làm khi bị mất trí nhớ, tôi thực sự rất tiếc! Về sau tôi cũng trả lại hắn cho cô rồi, không phải sao?”