Tình Nhân Một Đêm Của Ma Nữ

Chương 13

“Ăn rất ngon!”

Hắn ăn nhiều quá đến ngu luôn rồi sao? Chẳng lẽ không nghe ra cô châm chọc hắn? Há mồm cắn một miếng, sandwich không phải là thế này sao, tay nghề của cô có thật là tốt như vậy không?

Tuy nói vậy nhưng nhìn Cảnh Lan Hiên ăn ngon, cô cũng cảm thấy vui vui, cô đem phần sandwich của mình đẩy sang cho hắn, “Anh thấy ngon thì ăn nhiều vào”.

“Cô ăn ít vậy đã no rồi?”

“Nhìn anh ăn tôi cũng thấy thú vị rồi”. Là ảo giác sao? Mới vừa rồi cặp mắt hắn hình như sáng lên thì phải, nghe có vẻ kì quái nhưng lại làm cô liên tưởng đến vẻ mặt mấy chú cún Husky lúc nhìn thấy đùi gà.

Do dự một chút, Cảnh Lan Hiên cũng không khách sáo nữa, cầm lấy miếng sandwich. “Tay nghề tốt như vậy, tôi bắt đầu chờ mong món bánh kếp của cô đấy”.

“Tốt, hôm nào đến ăn”. Cô nhấp một ngụm cà phê, bất chợt nghĩ ra – cô vì sao phải đáp ứng hắn?

Vừa ngẩng đầu lại nhìn đến bộ mặt hắn ăn uống ngon lành – giống cún Husky chết mất! Ha! Quên đi, dù sao bộ mặt hỉ hả đó cũng làm cô xiêu lòng rồi.

“Thật sao? Thế thì tốt quá!”

Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, cô không hiểu nổi sao mình cũng hài lòng như vậy? Sặc! Có bệnh rồi! Ý thức được chính mình rất dễ bị hắn ảnh hưởng, tâm trạng vốn tốt giờ đột nhiên chuyển lạnh.

Cô hờ hững mở miệng, “Tôi muốn hôm khác đi, gần đây tâm trạng tôi không tốt cho lắm, không có hứng thú đi mua sắm”.

“Không sao, cô cứ viết ra tất cả, tôi sẽ gọi người đi mua”. Hắn nghĩ ngợi một lát, “Tôi hôm nay khoảng 7 giờ tan tầm, có thể tự mình đi được. Nhưng mà, cô vì sao mà tâm trạng không tốt?”

Uống xong cốc cà phê, lại rót thêm cốc nữa, cô suy nghĩ một chút mới nói, “Anh có lúc nào chán nản với công việc không?”

“Không có”. Đối với hắn, làm việc luôn khiến hắn có cảm giác thành tựu. “Cô gặp vấn đề phiền phức gì sao?”

“Không, chỉ hơi mệt thôi”. Nâng cằm, cô thở dài thườn thượt.

Đối với kĩ năng hóa trang cô rất tự tin, cũng hoan nghênh những người tay nghề tốt đến cạnh tranh, nhưng tự tin càng nhiều, nhược điểm cũng rất nhiều.

Mấy ngày trước cô suýt nữa thỏa thuận xong công việc trang điểm ở Paris, nhưng đên cuối tuần, trợ lý của nhà thiết kế đó gọi điện, nói rằng ông ta có ý định đổi người trang điểm.

Lúc đó cô mặc dù có kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm cái gì, cô cùng nhà thiết kế đó hợp tác đã mấy năm, có lẽ hắn muốn có cảm giác mới mẻ không biết chừng, dù sao cũng chưa chắc là không mong muốn, nhưng đến khi cô biết được người thay thế mình, lúc đó cảm xúc mới rối loạn thành một mớ.

Cô khi đó không hề sai, nhưng vẫn canh cánh trong lòng cái cảm giác là người thứ ba.

Chuyện qua đã nhiều năm, vốn tưởng rằng từ nay về sau không còn cơ hội gặp lại, ai ngờ được lại chạm mặt nhau trong tình huống này.

Nếu như không phải phụ trách mấy chương trình hóa trang cùng mấy bộ phim dài tập, thì cô đã tự cho mình nghỉ dài hạn rồi.

Cô nhất định là có chuyện! Nhưng Ly Minh Phi không muốn nói, hắn cũng không muốn ép cô.

“Nếu không vui thì tìm người mà nói chuyện, không cần thiết phải tìm tôi, nhưng nên tìm ai đó có thể cùng cô giải tỏa tâm tình”. Nghĩ nghĩ một chút, hắn bổ sung thêm, “Mà tôi là một người lắng nghe rất tốt đấy”.

Cô gượng cười, đáp lại ý tốt của hắn, “Anh bề bộn nhiều việc rồi”.

“Tôi có khoảng không, chỉ cần cô có nhu cầu”.

Hắn nói một cách rất thành khẩn, khiến cho cô hơi hơi xúc động, không nói gì nhiều nhưng lại nghe như đang dỗ ngọt, từng chữ từng câu lần lượt tiến vào tận sâu trong lòng cô. “Ừ … tôi biết rồi”.

Ăn nốt miếng bánh cuối cùng, cô suy nghĩ, từ lúc hai người gặp gỡ đến nay, cô vẫn không chấp nhận hắn là bạn trai, nhưng cô thừa nhận, cô hình như dần dần coi hắn là bạn bè, là một người bạn rất thú vị!

Cô khóa chặt tâm tư lâu như vậy nếu muốn thích một người cũng không dễ dàng.

Cảnh Lan Hiên, anh cũng lợi hại đấy!

************

Trước lúc tan tầm, chuông điện thoại của Cảnh Lan Hiên vang lên, là cô, thật hiếm khi mới có. Cô hỏi hắn có thời gian không, cùng đi uống một chén.

Một giờ sau, hai người gặp nhau tại quán bar trong một khách sạn cao cấp.

Bồi bàn chưa đem rượu tới, nhưng Ly Minh Phi đã bị hắn kiên trì bắt ép, ngoan ngoãn ăn hết chỗ sandwich hắn thay cô gọi tới. “Anh thực sự là đáng ghét!”

“Bụng rỗng mà uống rượu, rất hại dạ dày. Bình thường dạ dày cô làm việc mệt nhọc như vậy, có cơ hội thì đừng nên ngược đãi nó”.

“Sặc, anh nói y như bác sĩ vậy!”

“Chỉ thiếu một chút nữa là được”

“Đừng nói với tôi, anh chỉ thiếu vài điểm nữa là vào được trường y đấy”.

“Không, tôi học đến năm ba mới chuyển khoa”. Hắn nói ra chuyện cũ, “Cha tôi rồi đến tôi đều là con trai độc nhất, sản nghiệp gia đình không thể không có người thừa kế, cho nên tôi về sau chuyển sang học quản trị kinh doanh”.

Cô hiểu thêm được một chút về hắn, “Anh thực sự là một đứa con ngoan, nếu là tôi, có thể sẽ làm loạn lên một phen”.

“Cô cũng rất biết nghe lời, nếu không sẽ chẳng chịu đi xem mặt, mặc dù là bằng mặt mà không bằng lòng”.

“Ê! Đừng châm chọc tôi nữa được không?!”. Cuối cùng đã ăn xong, có thể uống rượu được rồi. “Tôi thừa nhận bản thân cũng hơi hư hỏng, còn bị người khác gọi là Ly ma nữ. A, anh có biết chỗ tôi ở rất nhiều người gọi đó là Ác Nữ phố không?”

“Cô vì sao lại bị gọi ma nữ?”

“Đi gặp mặt ăn cơm quá nhiều, mọi người đều nghĩ tôi thay đàn ông như thay áo”. Hớp một ngụm rượu whisky cô yêu thích, đến quán bar rất ít khi cô uống rượu nồng độ thấp. “Nhưng mà, tôi phải nói, tôi cũng chẳng phải phụ nữ đàng hoàng gì”. Tự cười mỉa mai, cô huơ huơ ly rượu trong tay, ngửa đầu.

Cảnh Lan Hiên cũng nhấp một ngụm, thấy cô hào khí lên cao nâng cốc uống hết sạch, hắn liền gọi cho cô chén nữa. “Muốn nói gì không?”

“Không, có nói hay không cũng vô ích, người như tôi, thượng đế sẽ không nghe thấy tôi sám hối đâu”. Nếu như người nghe được … cũng sẽ không như ngày hôm nay rồi.

Nghiêng nghiêng đầu, cô nhìn hắn, “Tôi không biết vì sao anh lại ‘thích tôi từ lâu’, hay là cái câu đó là thủ đoạn tán tỉnh của anh, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh, thực sự không nên thích tôi, anh cơ bản không biết quá khứ của tôi”.

Cảm giác tốt đẹp hiện tại, thực ra chỉ là che giấu quá khứ tồi tệ mà thôi. Giống như căn nhà cũ quét lại vôi, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, thực ra bên trong đã mục ruỗng.

Nếu hắn thích cô từ lâu, đương nhiên sẽ biết chút ít về cô. Nhưng Cảnh Lan Hiên cũng không muốn giải thích gì, bởi có một số việc hắn bây giờ cũng không muốn nhắc đến, dù sao, hắn không biết nếu nói ra sẽ có hậu quả gì.

Vậy nên, hắn chờ đợi, chờ cô thực sự yêu thương hắn, đến lúc đó hắn sẽ kể hết với cô, hắn không nhớ rõ, từ lúc nào bắt đầu nghĩ đến cô, trong đầu không rõ, thực tại cùng trong mơ không thể phân biệt rõ ràng …

“Quá khứ của cô tôi không biết rõ, truy hỏi đến cùng cũng không có ý nghĩa gì, có lẽ … tôi biết được, lại càng thêm hiểu cô, thương tiếc cô”.

Cô lại uống cạn một chén rượu, lại uống tiếp một chén. “Kể cả nếu tôi là kẻ thứ ba, đoạt đi chồng sắp cưới của người khác?”. Ngẫm lại, cô thấy người ta gọi cô ma nữ là chính xác, a! Biệt hiệu này không biết ai là tác giả, có cơ hội cô phải đi cảm ơn kẻ đó.

“Người thứ ba?”

Cô cười lên như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Rất đáng chú ý , phải không? Người ta là một đôi bạn từ thuở nhỏ, nam chính là bác sĩ tương lai xán lạn, nữ chính là người mẫu nổi danh, có thể nói trai tài gái sắc, nhưng chỉ vì có tôi … gây ra bao nhiêu sóng gió”. Nếu như cô không đến nước Mỹ du học, tất cả liệu có khác đi không?

Cảnh Lan Hiên trầm mặc không lên tiếng.

“Anh cũng nghĩ tôi rất xấu đúng không?”. Cô hơi hơi say, nhưng vẫn từng ngụm từng ngụm uống vào.