Khi máy bay trực thăng đã đáp vững vàng xuống sân thì cửa cabin được đẩy ra, Hồ Dịch Đạo vừa thò tay ra thì Mẫn Nguyệt lập tức bắt lấy thùng đông lạnh, sau đó xoay người lại chạy vào thang máy.
Bên dưới trời đêm ấm áp, Mẫn Nguyệt ôm chặt lấy thùng đông chạy đi thật nhanh, từng bước chân như mang theo từng lọn gió, vạt áo blouse trắng bay cao, làm lay chuyển đến từng bụi cỏ.
Trái tim yên tĩnh nằm trong thùng đông như một ngọn lửa sinh mệnh đang ngủ say. Mẫn Nguyệt mím chặt môi lại, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn về phía trước.
Quãng đường và thời gian thi đấu chạy tiếp sức này chỉ còn lại mấy trăm mét cuối cùng nữa thôi.
Chủ nhiệm Trịnh cúp điện thoại của Hồ Dịch Đạo rồi nói với Hứa Mạch trong phòng phẫu thuật: "Về tới rồi, bắt đầu đi"
"Được" Hứa Mạch rũ mi xuống, nâng tay nhận dao, "Bây giờ cắt bỏ trái tim để thay"
Bên ngoài vang lên một tiếng ting, thang máy vừa xuống đến tầng phòng phẫu thuật, Mẫn Nguyệt sải bước đi ra, đưa thùng đông cho y tá lưu động. Đối phương cũng không dám chậm trễ mà lập tức trở về phòng phẫu thuật.
Nhìn bóng lưng của y tá biến mất sau cửa tự động thì Mẫn Nguyệt hoàn toàn thoát lực dựa vào tường, sau đó thở gấp mấy hơi, dùng tay áo lau lên vầng trán đầy mồ hôi.
Đến kịp rồi.
Hơn ba tiếng sau, ca phẫu thuật hoàn toàn thành công, bác sĩ gây mê và y tá đẩy giường bệnh nhân ra khỏi phòng phẫu thuật đi đến phòng vô khuẩn. Người nhà của cô gái cũng đi theo phía sau, khi đến được trước thang máy, đợi khi cửa vừa đóng lại thì cuối cùng không kiềm được nữa mà ôm đầu ngồi khóc.
Sinh ra trong tuyệt vọng, những thất vọng và sợ hãi tích tụ hơn một năm nay cuối cùng đã được phóng thích ra ngoài.
Mọi người đều biết sức khỏe rất quan trọng, nhưng nếu không bước đến bờ vực cái chết thì sẽ không hiểu rõ được, một trái tim có nhịp đập bình thường như vậy thực ra giỏi như thế nào.
Mỗi một cơ quan nội tạng, mỗi một khối bắp thịt, mỗi một dây thần kinh, mỗi một đầu khớp xương, mỗi một giọt máu tươi, mỗi phút mỗi giây, ngày ngày đêm đêm, năm nay sang năm nọ, tất cả đều đang cố gắng vì bạn.
Đừng hối hận, đừng cảm thấy bản thân tầm thường hay là kẻ vô tích sự, bởi vì sự tồn tại của bản thân bạn cũng đã là kỳ tích của sinh mệnh.
Cho nên, hãy ngay lập tức quý trọng bản thân mình, và hãy sống cho thật tốt.
Ba mẹ của bệnh nhân lau nước mắt rồi đi tới bên cạnh Mẫn Nguyệt, trong lòng tràn đầy sự biết ơn, thành khẩn hỏi: "Bác sĩ Mẫn, tôi có thể biết là ai đã cứu con gái của tôi không? Tôi muốn đến thăm người nhà của người đó, cám ơn đại ân đại đức của bọn họ"
Mẫn Nguyệt lắc đầu: "Chuyện này thì không được, theo nguyên tắc hiến tặng nội tạng thì người tặng không biết nội tạng của mình sẽ cho ai, và người được nhận cũng không biết nội tạng là của người nào. Tôi hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng chuyện này thì không thể nói được, hi vọng mọi người hiểu cho"
Mẹ của bệnh nhân đỏ vành mắt hỏi: "Vậy chúng tôi nên cám ơn bọn họ như thế nào đây?"
"Sinh hoạt lành mạnh, vui vẻ trải qua mỗi ngày, chính là lời cám ơn tốt nhất"
Người hiến nội tạng là một sinh mệnh tốt bụng vô tư, nhưng đối với sinh mệnh khác thì là một món quà cao thượng nhất.
Tâm nguyện duy nhất của người hiến tặng trước khi vĩnh biệt cõi đời này chính là có thể cứu được người cũng lâm vào tuyệt vọng như mình, để họ thay thế mình đi ngắm non xanh nước biếc, đi nghe chim hót hoa thơm, sống một cuộc đời thật tốt ở nhân gian, cuối cùng, ung dung tạm biệt cõi đời cùng người mình yêu.
Cửa tự động cảm ứng mở ra, Hứa Mạch gỡ khẩu trang xuống từ trong đi ra. Người nhà vừa thấy thì chạy đến, nước mắt lã chã biểu đạt lời cám ơn.
Mẫn Nguyệt đứng ở xa xa nhìn thân ảnh xinh đẹp trong đám người, trái tim của nàng nhảy lên bùm bùm, mềm mại mà ươn ướt.
Chờ đến khi người nhà đi cám ơn Viện trưởng thì Hứa Mạch mới tách ra được mà đi về phía Mẫn Nguyệt.
Cô đẩy cánh cửa phòng cháy ra đi vào hành lang của khu phòng bệnh thường. Xung quanh bốn bề yên lặng, Hứa Mạch nâng tay lau nước mắt trên khóe mi của nàng, nhẹ gọng hỏi: "Sao lại khóc?"
Mẫn Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, khẽ lắc đầu: "Em không có gì để tiếc nuối nữa..."
"Hửm?"
"Gặp được sư phụ, cuộc đời của em không có gì để tiếc nuối nữa"
"Nhưng mà chị có" Hứa Mạch nhẹ nhàng cười, vuốt ve lấy làn tóc đen tuyền của nàng, ánh mắt trở nên thâm thúy, như xuyên qua thời gian, nhìn thấy tương lai mấy chục năm về sau. "Chị muốn ở bên em đến già"
Sau khi gặp được em, chị đã bắt đầu luyến tiếc với thế giới này.
Đối với chị, cuộc đời này không chỉ là đền mạng. Chị muốn cùng em, an ổn vượt qua cuộc sống gia đình bình thường nhất, theo thời gian, cùng nhau trồng nên những bông hoa mộc mạc nhưng ấm áp nhất.
"Em muốn ở bên cạnh sư phụ đến già! Sư phụ tóc bạc nhất định rất xinh đẹp!" Mẫn Nguyệt nín khóc mà cười, nụ cười của nàng như một đóa hoa hướng dương trong sương sớm, xán lạn mà chói mắt.
Sau hai tuần thì cô gái ở giường số 3 phòng SICU đã hồi phục rất tốt, có thể được xuất viện về nhà. Cả khoa đều vui vẻ cho cô ấy, còn tổ chức một buổi tiệc chia tay nho nhỏ ở phòng trực ban.
Chủ nhiệm Trịnh tặng cho cô gái một bó hoa tươi, cười hỏi: "Sau nay có dự tính gì không?"
Cô gái ngượng ngùng đáp: "Muốn có một đứa con"
Các bác sĩ ở đây đều trưng vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô gái vội vã giải thích: "Trước đây sức khỏe không tốt nên không thích hợp sinh con, bây giờ tôi đã khỏe rồi nên muốn..."
"Không được" Nhưng cô gái còn chưa nói xong thì đột nhiên Hứa Mạch cắt ngang, ngữ khí của cô lạnh như bị ngâm vào nước đá.
Cô gái nhỏ giọng giải thích cho chính mình: "Tôi có xem ở trên mạng, có người ghép tim xong thì sinh được một đứa con rất khỏe mạnh. Thế giới này rất tốt đẹp, tôi hi vọng mình có thể nắm tay nó đến xem thế giới này"
"Khôn được" Ngữ điệu của Hứa Mạch chợt lạnh lùng hơn, tựa như một thanh đao đâm thẳng vào lòng cô gái. "Nếu như trong lúc cô sinh phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì đứa bé phải làm sao?"
Cô gái ngạc nhiên nhếch môi lên, suy nghĩ trong chốc lát rồi thản nhiên trả lời: "Vậy thì tôi cũng không hối hận"
"Cô quá ích kỉ rồi" Hứa Mạch từng bước ép sát tới, "Nó vừa ra đời đã hại chết mẹ của mình, thế cô cho rằng nó có thể sống rất hạnh phúc sao?"
"Hứa Mạch!" Chủ nhiệm Trịnh lên tiếng ngăn lại, ông nhíu mày trừng mắt nhìn cô.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao đột nhiên tâm trạng lại thay đổi lớn như vậy? Cho dù bệnh nhân có suy nghĩ này cũng là do tương đối tùy hứng, thậm chí có thể nói là làm khó bác sĩ, nhưng cũng không thể nói những lời này được. Như vậy không tốt chút nào, đây căn bản không phải cách làm việc của Hứa Mạch.
Mẫn Nguyệt đứng ở sau lưng Hứa Mạch lặng lẽ kéo cánh tay của cô muốn trấn an lại, nhưng nàng lại đọc ra được cảm xúc khác thường ở đáy mắt đối phương.
Tan vỡ, rời rạc, tuyệt vọng, tự ghê tởm.
Trong lòng Mẫn Nguyệt căng thẳng lên, nàng theo bản năng muốn nắm tay Hứa Mạch nhưng đối phương lại né tránh.
"Xin lỗi" Hứa Mạch không hề nói lời nào mà đẩy cửa rời đi.
Bàn tay Mẫn Nguyệt cũng vô tình bắt lấy không khí rồi cứng lại ở giữa không trung, trong lòng của nàng cũng mang theo tất cả bất an dâng lên.
Chủ nhiệm Trịnh nhíu chặt mày lại, đưa mắt nhìn về hướng Hứa Mạch rời đi rồi thu đường nhìn lại, kiềm nén cơn giận giải thích với bệnh nhân: "Trường hợp mà cô nói đúng thật là có, nhưng trên cả nước không có bao nhiêu trường hợp là thành công. Cô dùng thuốc miễn dịch nên rất có khả năng sẽ dẫn đến dị dạng của thai nhi, cho dù thai nhi khỏe mạnh thì trong lúc có thai trái tim của cô cũng chịu một áp lực rất lớn, sẽ cực kì nguy hiểm. Về tình huống của cô thì tôi không kiến nghị cô mang thai, cô nên suy nghĩ lại một chút"
Cô gái nghe xong gục đầu xuống, người chồng thấy vậy ôm lấy vai khuyên bảo: "Chúng ta nghe theo Chủ nhiệm Trịnh được không, sinh con quá mạo hiểm, anh không muốn em mạo hiểm nữa"
Một lúc lâu sau cô gái mới vô cùng tiếc nuối mà gật đầu.
Mẹ của cô gái chạy theo Hứa Mạch, dự định xin lỗi thay cho con gái vì sự bốc đồng của con. Sau đó Mẫn Nguyệt cũng đi theo, và cô nhìn thấy Hứa Mạch đang đứng ở ban công cuối hành lang.
Trong phòng bệnh tiếng người ồn ào, một mình Hứa Mạch đứng trên cái bục bên ngoài, bóng lưng vô cùng cô đơn, giống như muốn từ bỏ hết cả thế giới và đày mình trên một hoang đảo hoang vắng.
Người mẹ đẩy cửa thủy tinh ngăn cách ra đi vào trước một bước, Mẫn Nguyệt thấy vậy dừng lại, đứng ở bên ngoài cách đó vài bước cho hai người họ có một chút không gian riêng tư.
Người mẹ kinh sợ nói: "Chủ nhiệm Hứa, thật xin lỗi cô, con gái của tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt nó xin lỗi với cô"
Hứa Mạch không có xoay người lại mà chỉ nhàn nhạt đáp: "Không cần đâu"
Người mẹ cho rằng cô đang nổi giận nên mới lạnh lùng như vậy, liền sốt ruột nói: "Ca phẫu thuật thành công như vậy là nhờ có Chủ nhiệm Hứa, cô là ân nhân cứu mạng của con chúng tôi, về nhà tôi sẽ dạy lại nó, sẽ kêu nó ngày Lễ ngày Tết đến thăm cô"
"Với lại cũng thật trùng hợp" Người mẹ cười nói, "Hơn hai mươi năm trước, bác sĩ phẫu thuật cho con gái tôi cũng họ Hứa, thật sự là rất có duyên"
Lần này Hứa Mạch phản ứng lại, cô nghiêng mặt qua gằn từng chữ hỏi lại: "Cũng họ Hứa?"
"Đúng vậy, là Giáo sư Hứa của bệnh viện thành phố J, ông ấy là đại ân nhân của con gái chúng tôi, nếu không có ông ấy thì con gái tôi khi ra đời đã không sống được..." Người mẹ nhớ đến chuyện thương tâm khiến cho âm thanh cũng run rẩy theo.
Thân ảnh Hứa Mạch chấn động, cô nâng tay tỏ ý bà không cần nói nữa, sau đó thì bước chân như mơ hồ đi ra ngoài, ánh mắt vắng lặng, như bị hút mất linh hồn.
Lúc đi ngang qua Mẫn Nguyệt thậm chí cô còn không chú ý tới, cứ như vậy mà đi lướt qua.
Mẫn Nguyệt đuổi theo phía sau Hứa Mạch, trong lúc cô đi vào phòng nghỉ muốn đóng cửa lại thì nàng đưa tay chặn cửa lại, dùng sức đẩy vào.
Mẫn Nguyệt mạnh mẽ đi vào, sau đó đứng thẳng trước mặt Hứa Mạch, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn xuyên qua vết sẹo ở đáy lòng: "Sư phụ, chị quen với Hứa Bác Dụ đúng không?"