Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 19

Không ngoài sở liệu, mục đích của áp giải, chính là bệnh viện chuyên dụng của ủy hội quân liên bang.

Nơi này là bệnh viện có được máy móc chữa bệnh tiên tiến nhất và bác sĩ ưu tú nhất toàn liên bang, xây dựng chuyên cho các nhân vật xuất sắc trong hệ thống quân quyền liên bang, bởi vậy cũng có thể chứng minh, Lăng Hàm vùng vẫy bên bờ tử vong trở về, chí ít đã chiếm được đặc quyền bộ phận hắn muốn.

Lăng Khiêm bị quân nhân trầm mặc áp tải đi qua hành lang, ở cửa phòng bệnh đặc biệt cuối cùng, thấy anh trai theo một tuyến đường khác được áp giải đến cùng một chỗ.

Lăng Hàm nhất định giận điên lên.

Mới cứu mạng nhỏ trở về, liền khẩn cấp sử dụng quyền điều tra và quyền điều khiển vừa mới giành được.

Quyền điều tra thì cũng thôi, ở liên bang, người có được quyền cho phép cao cấp cũng có thể tùy ý điều tra kẻ khác, đây vốn chính là một thế giới cường quyền tối cao.

Nhưng căn cứ liên bang quy định. Quyền điều khiển đạt được nhờ cuộc thi, chỉ thuộc về giai đoạn sử dụng thẩm tra. Nói cách khác, có thể điều khiển nhân viên quân sự chấp hành mệnh lệnh của mình. Nhưng mỗi lần mệnh lệnh đều bị giám thị ghi lại vào hồ sơ.

Loại ghi lại này, có nghĩa là sau này có thể phải chịu thẩm tra nghiêm khắc.

“Xem ra vết thương rất nặng nhỉ, lại nằm trong phòng bệnh nghiêm trọng.” Khi mở cửa phòng, Lăng Khiêm giấu tất cả cảnh giới dưới nụ cười ung dung, có thể bước vào phòng bệnh trước Lăng Vệ, “Lăng Hàm, tôi và anh Lăng Vệ cùng tới thăm cậu. Anh, chào hỏi với Lăng Hàm đi.”

Nhẹ nhàng nắm cổ tay Lăng Vệ, cất bước đi thong thả đến bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống em trai sinh đôi nằm trên giường.

Thấy khuôn mặt nam tính hóa cực giống cha kia, Lăng Vệ bị ánh mắt trầm tĩnh trong đó dường như hiểu rõ tất cả đâm vào không dám nhìn thẳng.

Bị em trai xem như phụ nữ đặt ở trên thảm giao cấu, bản thân phát ra rêи ɾỉ chẳng biết thẹn, lại thông qua máy truyền tin bị cậu em trai con cưng của trời kia nghe thấy.

Còn bị trở thành như tội phạm áp giải đến đây.

Mình trong mắt Lăng Hàm, chẳng những không còn có tư cách lại làm một người anh, hơn nữa chỉ sợ ngay cả một người đàn bà mồi chài đàn ông bên đường cũng không bằng.

Mà Lăng Khiêm, lại ngông nghênh nhìn chằm chằm quan sát người bệnh.

“Tôi rốt cuộc cũng xem như biết chỗ tốt của cuộc thi chết người rồi, ngay cả quân nhân của trụ sở riêng ủy hội quân liên bang cũng có thể tùy ý sai phái, thật sự là rất sảng khoái. Có điều lần đầu tiên đã dùng loại đặc quyền này trên người nhà mình, có phải có chút vô tình hay không? Em trai tốt của tôi.”

“Tôi không phải tin hai người sao? Vì thế mới làm như vậy.” Lăng Hàm dùng giọng điệu ôn hòa giải thích.

Chăn y dụng trắng như tuyết che cổ hắn trở xuống, mấy ống truyền dịch hoặc tím hoặc xanh từ chăn kéo dài xuống, nối với bàn chữa bệnh tái sinh bên cạnh, trên giường bệnh kê đệm mềm y học làm bằng sợi mà chỉ người bị thương nặng mới sử dụng. Chứng minh vết thương của hắn quả thực nguy hiểm đến tính mạng.

Cho dù với tình trạng không thể nhúc nhích hiện nay, ánh mắt hắn nhìn anh trai sinh đôi Lăng Khiêm, lại ẩn chứa cảm giác đáng sợ đã tính trước mọi việc.

Dưới bình tĩnh, lực áp bức đáng sợ có thể làm cho Lăng Khiêm cũng cảm giác bị đè nén.

“Lời khách khí cũng không cần nói nữa.” Lăng Khiêm cúi đầu nhìn em trai mình, nói thẳng, “Tình huống hiện tại, cậu đã nghe được từ trong máy truyền tin. Tâm hồn và cơ thể anh ấy đều đã thuộc về tôi.”

Lăng Vệ tức giận mở miệng, “Câm miệng, Lăng Khiêm.”

“Anh à, anh mới phải câm miệng, không nhìn thấy cậu em trai giá trị lớn lao của chúng ta sẽ nuốt sống anh sao? Nếu như không phải nó bây giờ chỉ có thể giống như con chuột chết nằm trên giường, chỉ sợ anh đã bị nó phái người đè lại tứ chi đặt trên giường bệnh, hung hăng chơi rồi.”

Cách dùng từ tục tĩu của Lăng Khiêm, tựa như đâm trúng thần kinh phẫn nộ của Lăng Vệ.

Bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm gã hạ lưu này, còn chưa có bùng nổ, câu tiếp theo của Lăng Khiêm lại làm cho cậu ngây người.

“Anh bây giờ là người duy nhất có thể bảo vệ em.”

Lăng Vệ ngạc nhiên.

“Cậu nói mê sảng cái gì?”

“Anh là ngây thơ hay là giả ngốc? Lăng Hàm đã lấy được đặc quyền quân bộ, nó bây giờ muốn đối phó em sau đó độc chiếm anh thực sự rất dễ dàng. Em duy nhất có thể dựa vào bây giờ, chính là anh. Anh phải giữ đúng lời thề, vĩnh viễn cũng không được vứt bỏ em.” Lăng Khiêm chua chát nhìn Lăng Vệ, “Em bộ dạng này, rất đáng thương phải không? Thật ra em vẫn đáng thương như thế, từ ngày biết Lăng Hàm có thể thông qua cuộc thi, em sống hay chết đã toàn bộ nắm giữ trong tay anh.”

“Em trong lòng anh rốt cuộc có một chút sức nặng hay không? Xa cách em, anh có phải thật sự không nỡ hay không? Thời khắc mấu chốt này, anh nói ra lời thật sự ngay trước mặt Lăng Hàm đi, nếu như anh thực sự nhẫn tâm nói ra câu không quan tâm Lăng Khiêm, em lập tức xin đi tiền tuyến. Lời thề độc anh nói ra, để nó thực sự phát sinh trên người em là được.”

Lăng Khiêm dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Lăng Vệ.

Ánh mắt xinh đẹp tràn ngập chờ mong.

“Anh nói đi, nói anh cho rằng Lăng Khiêm bi thảm chết trên tay quân địch, thật ra không có gì đáng ngại.”

“Đừng nói nữa.”

Lời nói ác độc như thế, ngay cả nghe thấy cũng cảm thấy chói tai.

Nhưng yếu ớt nằm xuống tại câu lạc bộ như vậy, cũng đã làm cho mình đau lòng đến run rẩy.

“Nếu không cần em, chán ghét em như thế, cũng nói mau đi.” Lăng Khiêm dịu dàng nhìn cậu. “Nếu như anh quan tâm em, cũng tự mình nói cho em biết, như thế, em chết cũng nhắm mắt.”

“Đừng nói chết hay không cái gì.”

Tiếng cười trầm thấp bỗng nhiên xen vào cắt ngang đối thoại của hai người.

“Lăng Khiêm, thị uy cũng nên xong rồi.” Từ thủy tới chung, Lăng Hàm đều tỏ vẻ bình tĩnh, tiếng nói trầm thấp, kèm theo tiết tấu rành mạch, “Anh xem đây thành một cuộc chiến dịch. Cũng coi anh trai thành chiến lợi phẩm, anh lợi dụng khi tôi tham gia cuộc thi, dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đoạt anh ấy vốn không phòng bị. Có điều, cho dù thủ đoạn của anh có hèn hạ thế nào. Tôi đã nhìn ra. Đây đối với anh ấy xác thực đã có tác dụng. Lăng Vệ, tôi thật sự không nghĩ anh lại dễ đối phó đến thế. Có chút thất vọng.”

Tầm mắt Lăng Hàm, chậm rãi chuyển đến trên mặt Lăng Vệ.

Áp lực kinh người với cảm giác nhục nhã, gần như đè cong sống lưng Lăng Vệ.

Vóc người thon dài anh tuấn, bởi vì sỉ nhục mà khẽ run.

“Này, Lăng Hàm. Cậu đừng có nhắm ngay mũi nhọn vào anh ấy chứ.” Lăng Khiêm đứng ra. “Nói cho cùng là chính cậu không khôn ngoan, một lòng tranh thủ quyền lợi buông tha cho phòng bị, tôi mới có cơ hội, không bằng thế này.” Hắn thay đổi thành giọng điệu đổi chác, mỉm cười nghiêng đầu, “Chúng ta lập thành hiệp nghị đi.”

“Hiệp định gì?”

“Hiệp định chúng ta đều cùng một chỗ.”

Lăng Vệ sau khoảnh khắc hoảng hốt, kinh hãi hiểu ra. Nhìn chằm chằm vào hai anh em sinh đôi một đứng một nằm. Ánh mắt giao hòa giữa không trung, giống như đang trao đổi chuyện nguy hiểm gì đó, không nén nổi lui về phía sau.

Lăng Khiêm dùng sức nắm chặt cổ tay cậu, không cho cậu trốn. Tiếp tục giằng co với Lăng Hàm.

“Hai hổ tranh chấp, tất có một bị thương. Nếu chúng ta là anh em bình thường, trình diễn một hồi thảm án gia đình máu lạnh, sự tình có lẽ sẽ giải quyết xong. Đáng tiếc tôi và cậu lại là anh em sinh đôi, nếu một người chết, người kia có lẽ không sống nổi.” Lăng Khiêm nhếch nụ cười bất đắc dĩ, “Không bằng hòa nhau đi. Giống như cậu, tôi cũng không muốn chia sẻ anh ấy với kẻ khác, thế nhưng nếu là cậu, bất đắc dĩ, có thể miễn cưỡng chấp nhận.”

“Buông tay! Lăng Khiêm. Tôi cũng không phải là vật phẩm của các cậu!”

“Sớm đáp ứng làm vật tiết dục của em. Không phải vật phẩm thì là cái gì hả anh. Anh ngoan một chút đi. Nếu không coi chừng em dùng mấy đồ chơi tìиɧ ɖu͙© mua về kia dạy dỗ anh tư vị gậy mát xa nhé?”

“Cậu!”

Lăng Khiêm lại có thể không kiêng nể gì cả nói ra trước mặt Lăng Hàm, Lăng Vệ bị nhục nhã đến không dám ngẩng đầu nhìn người.

Trong thân thể bị chà đạp quá độ chỉ trải qua chà lau, còn mơ hồ dính trọc dịch của em trai, loại thời điểm yếu ớt này phải giãy giụa với Lăng Khiêm vốn có sức lực hơn người.

“Nếu đổi ý, anh cứ việc nói thẳng. Chỉ cần anh nói ra, em sẽ lập tức dùng phương pháp tàn nhẫn nhất gϊếŧ chết chính mình, cũng để cho anh bớt oán hận.”

Hận đến nghiến răng nghiến lợi, những lời nói tuyệt tình ấy, Lăng Vệ lại không nói được qua kẽ răng.

Thân thể mặc quân phục màu lam đậm, run rẩy đến càng thêm lợi hại.

“Thế nào? Lăng Hàm. Hạ quyết định đi, buông tha cho ý tưởng có đặc quyền là có thể bỏ qua tôi độc chiếm anh ấy của cậu, mọi người cùng nhau đi. Bộ dạng này bây giờ, cho dù cậu cướp đi anh ấy từ bên tôi, anh ấy cũng sẽ không thích cậu. Trong lòng anh ấy chỉ nghĩ đến tôi, sau đó càng ngày càng hận cậu. Cậu xem,” Lăng Khiêm cầm lấy cánh tay Lăng Vệ, kéo cậu đến gần giường bệnh. “Anh ấy cũng đã bị tôi dạy đến trình độ này. Ba người cũng rất có lạc thú.”

Biết Lăng Khiêm đưa ra chính là phương án duy nhất có thể hòa bình giải quyết, Lăng Hàm cao ngạo, cũng không tính để cho Lăng Khiêm yên ổn chiếm thượng phong, dương dương đắc ý giành được nửa quyền sở hữu anh trai như thế.

Không hung hăng chèn ép một chút. Về sau sẽ càng khó đối phó, Lăng Hàm quyết định trừng phạt.

Lăng Khiêm chăm chú biểu tình lộ ra một tia cấp thiết, Lăng Hàm vô cùng chuẩn xác bắt được hoảng sợ không xác định sâu trong nội tâm này của anh trai sinh đôi.

Sau khi yên lặng đánh giá Lăng Khiêm, Lăng Hàm thản nhiên mở miệng, “Anh có độc chiếm dục mạnh như thế, lại chủ động đưa ra ba người. Tôi thấy, anh là coi trọng đặc quyền giành được tại quân bộ, sau khi tôi thông qua cuộc thi thì có.”

“Không tồi, có quyền lợi đầy đủ mới có thể bảo đảm anh ấy an toàn tại quân đội. Những người của gia tộc Tu La đó, có lẽ không đối phó được chúng ta, sẽ đối phó anh trai không có huyết thống nhờ cậy. Lúc trước khi chúng ta xin đi, không phải đều căn cứ vào mục đích giống nhau sao? Chẳng lẽ bây giờ cậu thay đổi?”

Lăng Vệ vốn chỉ nghe, lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.

Lời nói càng khϊếp sợ hơn, xuất hiện ngay sau đó.

“Lúc trước cũng không có thương nghị đề cập đến ba người. Lúc cùng xin đi thi, ý tứ của hai bên chúng ta đều là ai có thể được chọn, thông qua cuộc thi lấy được đặc quyền, người đó có thể có được anh ấy.”

“Tình huống hiện tại đã thay đổi.”

“Thay đổi chỗ nào?”

“Cậu lấy được đặc quyền, Nhưng tôi, lại chiếm được anh ấy.”

“Vì thế anh cho là anh có thể bằng nó chống chọi với tôi? Mười ngày lừa gạt của anh, đủ để cân sức ngang tài với kết quả cuộc thi tôi dùng tính mạng lấy về?’

Câu cuối cùng của Lăng Hàm, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Không gian tựa như yên bình bỗng nhiên bị xé ra một lỗ hổng. Cái lạnh đến đóng băng của thế giới kia khiến người ta toàn thân phát run.

Tĩnh mịch…

Nhiệt độ của phòng bệnh đặc biệt, xuống tới cực điểm.

Sau giằng co ánh mắt thật lâu, Lăng Khiêm lộ ra biểu tình khó có thể tin nổi, hạ giọng hỏi, “Cậu không muốn?”

“Tôi nên muốn?” Lăng Hàm cười khẽ.

Lăng Khiêm nhận thấy được nguy hiểm, ánh mắt trở nên sắc bén thâm trầm. Từng chữ cảnh cáo, “Lăng Hàm. Cậu là người thông minh, hẳn là hiểu được phương thức tôi đề ra, là người đều có thể tiếp thu nhất. Anh ấy đã sinh ra cảm tình với tôi, cậu không có khả năng bỏ tôi qua một bên độc chiếm trái tim anh ấy. Cho dù quyền lực trong tay cậu có bao nhiêu, cũng không thể thay đổi lòng người, không có khả năng thay đổi cảm giác của anh ấy đối với tôi.

Lăng Hàm vân đạm phong khinh mỉm cười.

Hắn là người sau khi bị thương nặng vẫn còn phải nằm trên giường bệnh, nhưng khí thế của hắn, lại giống như nắm giữ toàn cục dường như không để cho bất luận kẻ nào ngỗ nghịch.

“Tôi sẽ để cho anh xem quyền lực của tôi có bao nhiêu.”

Không biết Lăng Hàm dùng loại thủ pháp nào phát ra mệnh lệnh, phòng lập tức mở ra, hai nhóm bốn người, cộng lại là tám gã đàn ông mặc quân phục cầm súng trong tay chậm rãi tới gần Lăng Khiêm và Lăng Vệ.

Dưới tình huống biết rõ trốn không thoát, hai người căn bản không phản kháng. Chia ra bị bốn gã đàn ông vây quanh trói ngoặt tay về phía sau.

Lăng Khiêm cười nhạo, “Cậu có thể sử dụng bạo lực. Nhưng cậu sẽ không có được thứ cậu muốn. Cậu có thể làm gì bọn tôi? Lăng Hàm, ẩu đả? Dụng hình? Hay là gϊếŧ chết?”

“Bởi vì liên quan sinh mệnh giữa con sinh đôi, tôi sẽ không cần mạng của anh, Lăng Khiêm. Tôi chỉ cần để anh vẫn bị vây trong trạng thái vô ý thức là đủ.”

Nụ cười trên mặt Lăng Khiêm nhất thời cứng ngắc.

Lăng Hàm hời hợt tiếp tục, “Chỉ cần các bộ phận quan trọng như tim anh không bị tổn hại, tôi sẽ bình an vô sự. Tôi đã đặt trước cho anh một kho lạnh rồi. Đúng rồi, không cần lo lắng cho ba mẹ, chuyện trong nhà, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Anh nên biết, tôi chẳng những có khả năng ấy, bây giờ càng có được quyền lực giải quyết sự việc hơn.”

Vô cùng thong dong. Không có một chút giọng điệu uy hϊếp nào.

Thái độ dường như ngay từ đầu đã quyết định chủ ý, ngay cả Lăng Khiêm vốn gan hơn người cũng không rét mà run.

Bị tiêm vào thuốc mê, đóng băng trong kho lạnh, vĩnh viễn làm người đông lạnh có ý thức, kết cục này, so với bị trực tiếp gϊếŧ chết còn đáng sợ hơn.

Trên nguyên tắc ra tay trước thì chiếm được lợi thế, Lăng Khiêm bằng thân phận song sinh mà cảm thấy có thể đối kháng em trai, lần đầu tiên phát hiện mình thật sự tính sai.

Cho dù không phục lắm, nhưng Lăng Hàm em trai sinh sau hắn vài phút, lại thực sự lợi hại hơn hắn.

Vừa ra tay, liền đánh ngã tử huyệt của Lăng Khiêm.

“Mày,” Lăng Khiêm khàn khàn giọng, “Mày có thể đông lạnh anh trai mình sao.”

Phương pháp xử trí Lăng Hàm nói ra, làm cho toàn thân Lăng Vệ run rẩy, cậu đương nhiên không thể làm ngơ Lăng Khiêm được đối xử tàn nhẫn như thế, nghiêm túc mở miệng, “Lăng Hàm, cậu không thể làm như vậy!”

“Há? Vì cái gì, anh?” Lăng Hàm chậm rãi hỏi. Thong dong giống như mèo bắt chuột, làm cho hai người đứng trước giường bệnh đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“Lăng Khiêm là anh trai ruột, anh em một mẹ sinh ra của cậu, cậu làm như vậy, xứng đáng với người mẹ sinh ra và yêu thương các cậu sao?” Lăng Vệ nghiêm túc răn dạy.

“Anh!” Lăng Khiêm quay đầu nhìn anh trai, trong mắt lộ ra dịu dàng ấm áp hiếm thấy.

Lăng Hàm vẫn là bộ dáng không động đậy ấy, “Tôi đã nói rồi, về phía trong nhà, không cần lo lắng. Tôi sẽ xử lý tốt.”

“Đây căn bản không phải là vấn đề xử lý hay không, mà là vấn đề tính người và tình thân! Hai người các cậu chính là anh em sinh đôi, cậu không thể mang Lăng Khiêm đi đông lạnh.”

“Tôi có thể.” Lăng Hàm thản nhiên nở nụ cười, âm thanh hỗn độn trầm thấp dị thường ôn hòa, “Tôi đương nhiên có thể làm được, anh, chỉ cần nắm giữ quyền lực, tôi có thể làm bất cứ cái gì.”

Khuôn mặt rất giống cha, biểu lộ uy nghiêm vô tình tới cực điểm.

Lăng Vệ cứng ngắc.

“Nếu cậu dám thương tổn Lăng Khiêm.” Một lát sau, cậu tàn nhẫn cắn môi dưới, tựa như bất cứ giá nào, ý chí kiên định nhìn chằm chằm Lăng Hàm, “Đừng hòng tôi bỏ qua cho cậu.”

Anh!

Trên khuôn mặt Lăng Khiêm trong nháy mắt lộ ra vẻ ngọt ngào ngạc nhiên. Anh chịu nói như vậy, rõ ràng chính là có cảm giác với mình.

“Anh, tôi không cần anh bỏ qua.” Lăng Hàm hàm súc mỉm cười, “Bởi vì, anh căn bản sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì trong kỳ nghỉ này. Trong bệnh viện này, có máy tẩy não tinh vi. Tôi sẽ hẹn trước bác sĩ có kinh nghiệm nhất tiến hành phẫu thuật cho anh.”

Tẩy não?

Giống như quân đội đối xử với tù binh đế quốc từng bị nghiêm hình tra khảo, sau đó lại cần lợi dụng như thế?

“Không!”

“Không!”

Hai tiếng thét phẫn nộ kinh hoảng, đồng thời chấn động nóc phòng bệnh.

“Lăng Hàm, mày điên rồi sao? Mày dám làm phẫu thuật tẩy não với anh ấy? Mày có biết loại phẫu thuật ấy không phải là trăm phần trăm thành công chứ, a… Buông tao ra! A…”

Lăng Khiêm giãy giụa liên tục bị lọt vào công kích quyền cước của bốn gã đàn ông vây quanh.

Lăng Khiêm bị trói tay, dù có luyện được võ thuật tốt cũng không địch nổi bốn người.

Ẩu đả không công bằng, Lăng Vệ nhìn mà vành mắt muốn nứt ra.

“Buông tay! Các người muốn làm gì Lăng Khiêm? Lăng Hàm, đó là của anh trai ruột của cậu!”

Đối mặt với sự phẫn nộ của hai người anh trai, Lăng Hàm lại vẫn bình tĩnh như cũ, “Sau phẫu thuật, ký ức của anh về Lăng Khiêm, cũng chỉ có ấn tượng một người em trai không cùng huyết thống mơ hồ. Đối với dạy dỗ trên cơ thể, tôi có thể một lần nữa bắt đầu trong tương lai. Tin rằng tôi sẽ tốt hơn Lăng Khiêm.”

Tàn nhẫn, vô tình, nhưng là phương án hoàn toàn khả thi. Lưu loát từ trong miệng cậu em trai thứ ba nắm giữ quyền lực nói ra.

“Lăng Khiêm, bây giờ, anh cảm thấy mình còn có năng lực, bức tôi nhận phương án ba người của anh sao?”

Anh trai sinh đôi luôn được yêu thương bênh vực, trưởng thành càng là con cưng của trời, luôn ngồi tít trên cao, bị em trai dùng quyền lực áp bức, giãy giụa đến gần như tuyệt vọng.

Bởi vì xui xẻo trên con đường cuộc thi đặc thù, Lăng Khiêm mất hết ưu thế trong cạnh tranh nhiều năm, bị em trai không lưu tình chút nào chèn ép đến mức thấp nhất.

Bụng bị đầu gối không thương tiếc gì húc, trên khuôn mặt Lăng Khiêm vặn vẹo ra đường cong đau đớn, gian nan lại chấp nhất ngẩng đầu. “Tuyệt đối không thể tẩy não. Mày không thể làm vậy với anh ấy… A…”

Trên sống lưng bị tay đánh vào. Thân hình thon dài sụp xuống đất.

“Phản bội em trai sinh đôi, thừa dịp tôi đang thi lén lút về nhà, xuống tay trước với anh trai, nếm đủ ngon ngọt, sau đó ngông nghênh lại đây đàm phán với tôi, anh cho rằng tôi hết cách với anh rồi, đúng không?”

Lăng Hàm nhẹ nhàng cười lạnh, còn đáng sợ hơn tiếng quỷ hồn địa ngục truyền đến.

“Trước mang Lăng Khiêm đến phòng tạm giam, chờ sau khi tôi hạ chỉ lệnh đông lạnh, sẽ chuyển hắn tới phòng giải phẫu đông lạnh.”

“Dạ, cậu chủ Lăng Hàm.”

Đám đàn ông nâng Lăng Khiêm bị đánh hôn mê lên, mang rời khỏi phòng bệnh.

Lăng Vệ vô cùng lo lắng nhìn hắn bị mang đi. Lại bị hạn chế hành động. Không thể nhúng tay.

“Lăng Khiêm!” Lăng Vệ hét lớn, thân thể bị trói ngoặt hai tay đè lại cố sức giãy giụa, nhìn chằm chằm Lăng Hàm, “Tôi không cho phép cậu làm như vậy, cậu nhất định sẽ hối hận!”

Lăng Hàm lẳng lặng nhìn cậu, “Anh, anh là đang uy hϊếp tôi sao?”

“Tôi…” Lăng Vệ bị ánh mắt bình tĩnh của hắn nhìn chòng chọc đến sợ run lên, nếu tình huống chuyển biến xấu, chỉ càng hại đến Lăng Khiêm đang bị khống chế. Sau mấy cái hít sâu, Lăng Vệ lúng túng, dùng thái độ mềm mỏng nói, “Lăng Hàm, xin cậu đừng đối xử với Lăng Khiêm như thế.”

“Anh đang cầu xin tôi sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh dựa vào cái gì đề cầu xin tôi? Ngẫm lại chuyện chính anh đã làm đi. Tôi kính trọng anh, yêu quý anh, nỗ lực bảo vệ anh như thế. Nhưng anh khi tôi thiếu chút nữa bỏ mạng, vẫn chẳng phân biệt được ngày đêm mở đùi ra với Lăng Khiêm đi?”

Cậu em ba thờ ơ cuối cùng bỗng nhiên phun ra lời nói rõ ràng châm thấy máu.

Lăng Vệ quả thực không thể ngẩng đầu.

Không biết phản bác như thế nào.

“Nhưng cậu cũng không thể tàn nhẫn đối xử với Lăng Khiêm như thế, là tôi làm nhơ nhuốc thanh danh nhà họ Lăng, hơn nữa, tôi là anh cả, nếu như có oán hận, cứ nhằm vào tôi là được.”

Lăng Hàm yên lặng nhìn chằm chằm cậu một lát, phát ra mệnh lệnh với bốn gã đàn ông trông chừng Lăng Vệ, “Buông anh ấy ra, các người đều đi ra ngoài đi.”

“Tuân mệnh. Cậu chủ Lăng Hàm.”

Trong phòng bệnh, còn lại hai anh em mặt đối mặt, còn có một gian phòng với bầu không khí quỷ dị mà lại nặng nề.

“Vậy quỳ xuống đi.” Lăng Hàm dùng giọng điệu rất tùy ý ra lệnh.

“Anh không phải muốn tôi tha cho Lăng Khiêm sao? Anh trai.”

Giọng điệu, ôn hòa như biển cả tĩnh lặng.

Không ai có thể nhìn ra dưới mặt biển, có núi lửa đang bùng nổ, cuộn trào ra nham thạch.

Biển sâu che chắn. Đủ để giấu dưới vẻ yên lặng.

Cá tính của Lăng Hàm, chính như biển cả.

Người có chút lý trí, cũng không dám coi thường uy lực từ xưa của biển cả.

“Nếu muốn tôi khai ân, cũng nhanh chút phục tùng chỉ lệnh của tôi, quỳ xuống.”

Cơ mặt Lăng Vệ, bởi vì cực độ giãy giụa mà hơi run run.

Bản lĩnh của học sinh hệ chỉ huy được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhưng Lăng Hàm thông qua cuộc thi đặc thù, với tuổi mười tám đã được ủy hội quân liên bang coi trọng, có lẽ có thủ đoạn hành hạ người càng thêm hăm dọa hơn Lăng Khiêm.

Rất rõ ràng, một khi quỳ xuống, sẽ chìm đắm vào hoàn cảnh cầu xin và mặc cho Lăng Hàm đùa bỡn nhục nhã. Ở chung vài ngày Lăng Khiêm, cậu đã lĩnh giáo thật sâu trường quân đội Chinh Thế. Thế nhưng, nếu không nghe theo, Lăng Khiêm nó sẽ bị…

“Anh biết không? Anh không quỳ xuống vì Lăng Khiêm, đối với tôi mà nói là một chuyện tốt, như vậy, tôi xử trí Lăng Khiêm, cũng không cần khó xử như thế.”

Lăng Hàm bình thản tự thuật.

Hai đầu gối Lăng Vệ run rẩy một trận.

“Nếu như tôi làm chiếu theo lời cậu. Cậu sẽ bỏ qua cho Lăng Khiêm?”

“Phải xem anh nghe lời thế nào.”

Anh, giờ đây chỉ có anh có thể bảo vệ em.

Anh.

Lăng Khiêm đồ tồi như ác ma kia. Bây giờ quanh quẩn trong đầu Lăng Vệ. Lại chỉ còn biểu tình tìm kiếm sự bảo hộ.

Anh, anh đã đáp ứng vĩnh viễn không buông em.

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Vệ, hiện lên vẻ thống khổ.

Cuối cùng, gấp khúc đầu gối, nhục nhã quỳ xuống trước giường.

“Anh muốn tôi buông tha cho Lăng Khiêm?”

“Phải.”

“Lăng Khiêm trong thời gian mười ngày nắm anh trong tay, chắc hẳn không phải đi con đường theo đuổi bình thường, theo bản tính của hắn mà đoán, có lẽ thủ đoạn vô cùng tồi tệ, phải không?”

“Phải.”

“Vậy tại sao còn muốn xin tha cho hắn?”

Lấy tư thế giống như thỉnh tội quỳ gối trước em trai nhỏ nhất, Lăng Vệ cảm thấy thẹn trước nay chưa từng có.

Câu hỏi của Lăng Hàm âm điệu không có lên xuống, so với tra hỏi nghiêm khắc càng làm người ta khó mà chống đỡ.

“Chẳng lẽ như lời nói của Lăng Khiêm, anh là một gã đàn ông dâʍ đãиɠ?”

Lăng Hàm kiên nhẫn chờ.

“Thời gian anh gặp mặt tôi cũng không nhiều, có lẽ không hiểu rõ cá tính của tôi.” Hắn chậm rãi nói, “Con người tôi tương đối vô tình, cũng vô cùng không có tính kiên nhẫn, câu hỏi hoặc chỉ lệnh đã hạ, đều không thích lặp lại. Câu hỏi ban nãy tôi sẽ không hỏi lại. Anh cũng không tất yếu trả lời. Có điều xem như trừng phạt. Anh lập tức cởϊ áσ cho tôi.”

Lăng Vệ kinh ngạc ngẩng đầu.

Ánh mắt của em trai đang lạnh lùng đâm về phía cậu, làm cho cơ thể cậu bỗng nhiên chấn động mạnh.

“Cởi hết áo. Bày ra nửa người trên.”

Chỉ lệnh như đinh đóng cột.

Uy hϊếp không cần nói một chữ, cũng làm người ta hiểu được, không lập tức phụng mệnh, sẽ dẫn tới trừng phạt càng khủng bố hơn.

Lăng Vệ hết cách đến kinh sợ bất an.

Ác ma… không lộ vui giận.

Dưới áp bức của ánh mắt sắc bén, Lăng Vệ căng thẳng hơi thở dốc, đầu ngón tay thon dài buộc lòng phải lần lên vạt áo, đặt tại chỗ cúc áo trên cùng của áo khoác.

Run rẩy cởϊ áσ khoác quân trang, ngay cả áo sơ mi phía trong cũng cởi nốt.

Điều hòa lạnh trong phòng bệnh, còn có cảm giác nhục nhã, sợ hãi, khiến cho hai viên đậu đỏ lõα ɭồ sởn gai ốc dựng đứng.

“Anh cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?”

“Đúng… Đúng vậy.”

“Nếu như anh có một trái tim phản bội lại mình, thường xuyên đập không theo quy luật, lại không nghe đại não sai khiến. Tay phải cả ngày trái lại bạt tai mình, anh sẽ làm thế nào? Cách làm của tôi là chặt tay phải, lại lấy tế bào của tay trái nghe lời, tạo một bên tay phải nhân tạo mới, cấy lên vết thương. Về phần trái tim. Giật điện mạnh cho tạm dừng, sau đó lại giật cho sống lại. Xem thử nó về sau có đập như bình thường không. Anh thấy thế nào?”

Trái cổ của Lăng Vệ mấp máy trên dưới. “Tôi không cảm thấy làm như vậy là tốt.”

“Giải thích thử xem.”

“Dùng phương pháp tàn nhẫn như thế với cả tay chân và trái tim của mình.” Lăng Vệ nghênh đón ánh mắt chứa nụ cười lại ẩn giấu nguy hiểm của Lăng Hàm. “Sống vô tình như vậy căn bản cũng không có ý nghĩa, cũng sẽ không vui vẻ.”

“Không có thân thể cường tráng, lưu sơ hở cho kẻ địch phát động tập kích, cuối cùng luân lạc tới kết cục không có chút tôn nghiêm nào chết bởi địch thủ, đó mới gọi là không có ý nghĩa.”

“Tại sao không nói gì?”

“Cậu vừa rồi không hỏi gì.”

Lăng Hàm chăm chú nhìn bóng người quỳ ở dưới giường.

Sâu trong con ngươi sâu sắc khó lường, nhộn nhạo tình cảm phức tạp tế nhị.

Song song với tràn ngập du͙© vọиɠ, nội tâm cũng thiêu đốt độc hỏa ghen ghét.

Có lẽ hắn lấy tư thế nắm quyền ngồi tít trên cao làm nhục hai người anh của mình, nhưng cách làm của Lăng Khiêm, còn có tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của Lăng Vệ đuổi theo kɧoáı ©ảʍ dưới háng Lăng Khiêm. Cùng với hành vi Lăng Vệ vì Lăng Khiêm không tiếc quỳ xuống với mình, với hắn mà nói, là phản bội nghiêm trọng gấp trăm lần so với bị làm nhục.

“Đầṳ ѵú anh đang cứng lên. Phải không?” Cách người nửa cái giường, ánh mắt của Lăng Hàm cay độc đến kinh người.

“Lại chần chờ. Được, bỏ qua câu hỏi này, không cần trả lời, nhưng trừng phạt anh cởi toàn bộ quần áo trên người, lập tức chấp hành.”

Áp lực tâm lý gia tăng lớn đến làm người ta không dám lại có chút can đảm trì hoãn.

Lăng Vệ cởi đến trần như nhộng, tiếp tục quỳ trước giường dưỡng bệnh của em trai, cảm thấy thẹn đến tột đỉnh.

Chính mình tình nguyện chết cũng không muốn chịu loại làm nhục này, thế nhưng một khi phản kháng, Lăng Khiêm nó…

“Đầṳ ѵú của anh từng bị Lăng Khiêm chạm qua sao?”

“Phải.”

“Chạm như thế nào?”

“Khỏi cần trả lời, câu hỏi trên hủy bỏ.”

Nghe thấy câu này, Lăng Vệ kinh hoảng căng thẳng thần kinh.

Quả nhiên.

“Trừng phạt anh dùng ngón tay niết nụ hoa mình, kéo về phía trước, nhanh lên.”

Trừng phạt da^ʍ tà.

Lại còn bức anh trai tự mình tra tấn.

Em trai thứ ba đứng hàng nhỏ nhất này, ác ma còn hơn em trai ác ma thứ hai Lăng Khiêm.

Lăng Vệ thậm chí không dám kháng nghị, duỗi hai tay đến trước ngực. Mỗi tay nắm một bên vυ', chậm rãi kéo về phía trước.

“Không được ngừng, tiếp tục dùng sức.”

Nụ hoa mẫn cảm dựng đứng trong gió lạnh đã lâu, trở nên càng thêm mẫn cảm, theo lực tăng lên, đậu đỏ đáng thương cùng với da thịt non nớt lân cận bị kéo thành hình nón dài nhỏ.

“Còn chưa đủ dùng sức. Lại kéo mạnh hơn chút.”

“Ưm…” Dưới đau đớn mãnh liệt và gợi cảm, Lăng Vệ phát ra tiếng nức nở bi thảm.

“Dừng, vẫn duy trì như vậy, trước khi tôi chưa cho phép, anh không được buông tay, dùng sức kéo căng cho tôi.”

Toàn thân trần trụi quỳ dưới giường, còn muốn chính mình dùng sức lôi kéo giày vò nụ hoa yếu ớt.

Lăng Vệ chật vật thống khổ đến mức cả người run rẩy dữ dội.

Lăng Hàm tiếp tục bình thản ung dung hỏi, “Anh bị Lăng Khiêm dùng dụng cụ gì dạy dỗ?”

“Không… Chỉ từng dùng gậy mát xa nhỏ.”

Lăng Vệ đã bị giáo huấn, không dám sinh ra vọng tưởng không thành thật trả lời câu hỏi.

“Đai trinh tiết thì sao?”

“Không có.”

“Dụng cụ khống chế niệu đạo?”

“Cũng… Cũng không có. Ô… Buông. Buông tha tôi đi. Đau quá.”

“Nếu chưa đợi tôi cho phép đã buông tay, trừng phạt lần sau sẽ rơi vào trên qυყ đầυ. Tôi không phải Lăng Khiêm, không thích đe dọa bằng lời. Lời đã nói ra nhất định phải làm được, hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng buông tay, anh trai.”

Lời nói bình thản tới cực điểm, làm cho trên lưng Lăng Vệ ứa ra mồ hôi lạnh.

Hai tay đã run rẩy tới cực điểm, quỳ giương thân trên cũng không ngừng đong đưa, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.

Cậu miễn cưỡng kiên trì. Không dám nếm thử hậu quả làm trái Lăng Hàm.

Đứa em trai này, thật sự rất đáng sợ.

So với Lăng Khiêm còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Hai mắt Lăng Hàm, yên lặng quan sát biểu tình của Lăng Vệ.

Đáng giận, bên trong đau đớn, rõ ràng nhuộm đầy gợi cảm anh tuấn. Lăng Khiêm tên khốn đó! Quả nhiên như lời hắn nói, đã dạy dỗ thân thể anh trai thành món ngon hạng nhất.

Anh trai dâʍ đãиɠ, lại chọc người thương yêu đến thế.

Quả thực không đành lòng.

“Được rồi, cho phép buông tay.”

Ngữ khí lạnh nhạt.

Lăng Vệ như được đại xá, thậm chí cảm kích đến hơi khóc lên.

Đầṳ ѵú bị lôi kéo tới cực điểm lại đạt được buông lỏng đau rát. Tựa như hai ngọn lửa da^ʍ mỹ trước ngực.

Khu vực nhạy cảm vì bị hành hạ mà dâng lên kɧoáı ©ảʍ đáng thẹn. Như luồng điện không bị khống chế công kích chỗ háng.

Khi phát hiện thân dưới mình cương lên, Lăng Vệ xấu hổ muốn chết.

“Xem ra anh rất thích trừng phạt.”

“Không! Không phải!”

Học sinh ưu tú trong trường quân đội được bạn học kính trọng, tràn trề dương cương, lại bị một đứa em trai nằm trên giường dưỡng thương, mặc sức tàn phá hủy hoại.

“Góc độ này không thấy rõ. Anh, quỳ lên trên giường.”

Mệnh lệnh bình thản, cảm giác bức bách lại có thể làm cho người ta cảm thấy kinh khủng hít thở không thông.

Anh cả thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ dưới đất đứng lên, căng ra thân hình thon dài khêu gợi. Kiên trì, quỳ đến dưới giường em trai, tới gần chỗ chăn phủ lên hai chân Lăng Hàm.

Cái dạng này, làm ra tư thế quỳ với em trai đang trên giường bệnh.

“Hai đầu gối tách ra hết cỡ, thân trên ưỡn ra.”

Lăng Vệ gian nan tuân mệnh.

Đầu gối đặt trên đệm y dụng mềm mại, mặc dù thoải mái hơn quỳ trên sàn nhà thô ráp một chút, nhưng cũng nhục nhã hơn.

Dưới tình huống hai đầu gối tách ra đỡ sức nặng của toàn thân, lại phải ưỡn lưng quỳ, thứ giữa hai chân xinh xắn nửa cứng nhắc dựng đứng đang mở rộng, tựa như vật trưng bày đặc biệt bày ra cho người khác thấy.

“Anh hình như cương, phải không?”

“… Đúng… Đúng vậy..”

Bị mệnh lệnh tự mình hành hạ nụ hoa mà lại dâʍ đãиɠ cương lên, dáng điệu khó coi như thế, giờ đây hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt lạnh nhạt của cậu em ba.

“Vì sao trừng phạt nụ hoa, thứ phía dưới của anh lại dựng thẳng lên?”

Câu hỏi lạnh lùng, đối với tâm lý là loại giày vò cay nghiệt vô tình. Sa vào cảm giác vũ nhục và giày xéo, pha với cảm giác tội ác tràn ngập đáy lòng, sôi trào thành du͙© vọиɠ nhục nhã da^ʍ mỹ.

Nước da của Lăng Vệ từ đầu đến chân, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lộ ra vẻ sáng bóng phấn hồng làm lòng người rung động.

“Lại không trả lời, tốt lắm. Trừng phạt anh…”

“Đừng!” Lăng Vệ kinh hãi ngẩng đầu, lắp bắp nói, “Xin cậu. Lăng Hàm. Đừng lại… lại trừng phạt tôi nữa, tôi….”

“Ừm.”

“Lăng Hàm…”

“Tiếp tục xin tha, anh xin tha rất êm tai.”

“Tôi… Tôi…”

Thời điểm ký kết khế ước, cũng sắp tới rồi.

Khóe miệng Lăng Hàm lộ ra ý vui mừng.

“Bây giờ. Anh biết về sau phải nghe lời nói của ai rồi?”

“Đã… biết…”

“Nghe ai?”

“Ừm… Nghe… cậu.”

“Vậy lần này tôi tha cho hai người. Anh phải cam đoan về sau cũng nghe lời tôi giống như hôm nay, có thể chứ?” Lần nữa nghe thấy giọng điệu có phần buông lỏng của Lăng Hàm, dưới đáy lòng Lăng Vệ nhẹ nhàng thở ra, “Có thể.”

Tác phong không gấp gáp nhưng mạnh mẽ vang dội lúc xử sự của Lăng Hàm, thành công mai phục hạt giống kính sợ trong lòng cậu.

Ở chỗ càng sâu, mơ hồ nẩy mầm, cũng là tính tuyệt đối phục tùng của quân nhân đối với nhân vật lãnh tụ quả quyết vô cùng mà không thể chống cự.

“Còn Lăng Khiêm, hắn cũng là huyết mạch nhà họ Lăng, trong xương tràn ngập tính tranh đấu tàn nhẫn, điển hình không chết không thôi. Dựa theo yêu cầu của anh bỏ qua cho Lăng Khiêm, giữa chúng ta có hắn lẫn vào, sẽ không thể không biến thành phương án ba người mà Lăng Khiêm nếu ra. Anh hiểu chưa?”

Ba người?

Đầu óc Lăng Vệ cứng đơ.

Nhưng quy củ chỉ cần hơi chần chừ trả lời liền lập tức chấp hành trừng phạt kia của Lăng Hàm, làm cho cậu tiềm thức không dám kéo dài thời gian.

“Tôi… hiểu rồi.”

“Tôi cùng Lăng Khiêm đều huyết khí phương cương, lượng đòi hỏi so với người khác, có lẽ sẽ làm anh không chịu nổi. Nhắc nhở trước một chút, đối với yêu cầu từ phía Lăng Khiêm, anh cự tuyệt cũng được đáp ứng cũng được, tôi cũng không quản; thế nhưng đối với yêu cầu bất cứ lúc nào của tôi, anh ngàn vạn lần chớ tồn tại tâm lý may mắn trốn tránh có lệ.” Lăng Hàm dùng ánh mắt dịu dàng sởn tóc gáy nhìn cậu, thấp giọng nói, “Tính khí của tôi, anh hôm nay đã hiểu biết ít nhiều, tôi cũng không tốt tính giống như Lăng Khiêm. Anh hiểu chưa?”

“… Hiểu rồi.”

“Chuyện của chúng ta, nói như vậy được chưa?”

“Phải. Hiểu rồi.”

Lăng Vệ cúi thấp đầu, cần cổ dài trần trụi, bị bầu không khí chà đạp ép xuống họa nên đường cong duyên dáng.

“Được rồi, chính sự nói xong. Nên giải trí một chút. Anh quỳ ở nơi đó thủ da^ʍ cho tôi xem, đến khi tôi nói dừng mới thôi.”

Thủ da^ʍ? Trước mặt Lăng Hàm đang bị thương nặng? Lăng Vệ không dám tin ngẩng đầu nhìn em trai trên danh nghĩa của mình.

Ánh mắt Lăng Hàm, mang theo tính mệnh lệnh trầm liễm, không cho người ta kháng cự, dường như nếu chưa chạy trốn tới mục đích, sau một khắc sẽ thoải mái nói ra trừng phạt tàn nhẫn; nếu không lập tức tuân thủ, không biết sẽ bị trừng phạt đến mức nào nữa.

Lăng Vệ chỉ tưởng tượng, cũng đã cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Cậu dùng biểu tình đáng thương gần như sắp khóc, bắt đầu vuốt ve tính khí của mình.

“Ưm a…” Trong nháy mắt đầu ngón tay tiếp xúc, luồng nhiệt ở thân dưới giống như ác long đã sớm ẩn núp trong bóng tối bật ra mạnh mẽ. Nghẹn ngào ở cổ họng Lăng Vệ tức khắc bị thiêu đốt tới nóng rực.

“Kêu to lên một chút.”

“Ưm a… A… Ưm…”

Ánh mắt thưởng thức tuyệt không kiêng dè của em ba, giống như thực sự có cảm xúc, vẫn vuốt ve thân thể của mình, nhất là dương cụ đang cương, bất chấp liêm sỉ run rẩy giữa bắp đùi.

Lăng Vệ khinh thường sự dâʍ đãиɠ của mình thật sâu, nhưng căn bản không có biện pháp che đậy du͙© vọиɠ phóng đãng không chịu nổi trên cơ thể.

Bị em ba không quá quen thưởng thức mình thủ da^ʍ như biểu diễn giải sầu, kɧoáı ©ảʍ dưới háng lại chạy chồm như ngựa khỏe đứt cương. Dâʍ ŧᏂủy̠ rì rì rướm ra từ khe đỉnh, thấm ướt cả bàn tay và đầu ngón tay.

Khi lòng bàn tay ma sát nhục khí, tiếng nước rất lớn. Dịch thể trong suốt sền sệt phủ lên trên da thịt, dưới ánh đèn đặc biệt của phòng bệnh, chiết xạ ra ánh sáng trong suốt dâʍ ɭσạи.

“Hai chân quỳ mở ra một chút, phải giữ nguyên bắp đùi mở rộng như thế để cho tôi nhìn thấy rõ ràng.”

Mệnh lệnh lạnh như băng, và nam vật sục sôi lửa nóng dưới háng, đang trong kɧoáı ©ảʍ bùng nổ nhục nhã không chịu nổi.

“Cẩn thận một chút. Anh. Khi hành động đừng đè đến cơ thể tôi, tôi bây giờ nhưng là quân nhân đang trọng thương, vạn nhất đè vào ống truyền dịch nối vào bàn chữa bệnh tái sinh, có thể sẽ làm vết thương của tôi chuyển biến xấu. Hiểu chưa?”

“Hiểu… Hiểu rồi… Ưm… A… Ô…”

Bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ của chính mình giày vò, vừa phải đùa bỡn tính khí của mình dưới ánh mắt em trai, còn phải thật cẩn thận gian nan vô cùng chú ý biên độ của động tác.

Rõ ràng xấu hổ chật vật như vậy, dương cụ giương cao, lại nhảy lên mãnh liệt trong tay, giống như thân thể có sinh mạng, xoa nắn càng thêm da^ʍ mị cầu xin.

“Ô… Ưm… A! Ô ha…”

Lăng Hàm vẫn yên lặng thưởng thức.

“Tiếp tục. Anh. Tôi cũng chưa bảo anh dừng lại.”

Hắn quả thật có ma lực của tướng lĩnh thượng đẳng.

Lăng Vệ dưới áp bức của ánh mắt hắn liên tục thủ da^ʍ, thân thể đã trải qua dạy dỗ kìm không nổi nở rộ gợi cảm. Rêи ɾỉ cũng càng phát ra da^ʍ mỹ.

“Ưm… Ô… Đừng…”

“Anh thế này cực kỳ xinh đẹp, tôi rất thích.”

Lời tương tự, Lăng Khiêm đã nói rất nhiều lần.

Thế nhưng trong miệng Lăng Hàm vẫn luôn cay nghiệt vô tình thì thào khẽ nói ra, lại giống như roi mang theo luồng điện, nhẹ nhàng quất thần kinh mẫn cảm thụ động của Lăng Vệ.

Bạch trọc từng lần làm dơ bàn tay, dịch sền sệt trong khi ma sát phát ra tiếng ướŧ áŧ vang dội đến đáng sợ.

Khi kɧoáı ©ảʍ xoay quanh chỗ kín bùng nổ, Lăng Vệ ngửa cổ dài ra sau thật sâu. Từ biểu tình, ánh mắt, thậm chí trên thân thể, đều tràn ngập nhục nhã cao trào dưới ánh nhìn chằm chằm của em trai.

Dưới biểu tình không dao động bình tĩnh của Lăng Hàm, bị anh cả như vậy hoàn toàn hấp dẫn.

Thực sự. Rất đẹp.

Đáng yêu đến chỉ muốn một mình độc chiếm anh ấy.

Nếu không phải vì Lăng Khiêm dù sao cũng là anh trai ruột của hắn. Nếu không phải vì phẫu thuật tẩy não, cũng có bảy phần trăm tử vong, hắn quả thực đã nghĩ nhẫn tâm máu lạnh xuống tay.

Chỉ cần có thể làm được, quyết không chia sẻ người đàn ông anh tuấn trước mắt này với kẻ khác.

Đáng tiếc, thân là người thắng thông qua cuộc thi đặc thù, vẫn không qua được trạm kiểm soát bất chấp thân tình.

Cho dù bị tính kế, bị phản bội, cũng không thể độc ác.

Không thể thực sự hủy diệt anh trai sinh đôi Lăng Khiêm.

Cũng không thể đem anh trai vô tội Lăng Vệ, mạo hiểm với bảy phần trăm không thể tỉnh lại ấy.

Trong ba người, thực sự mạo hiểm, chỉ có chính hắn mà thôi.

Vứt bỏ không để ý tính mạng của mình, chỉ vì tranh thủ quyền lợi lớn hơn nữa, tương lai có thể bảo vệ thật tốt anh trai yêu quý. Đến cuối cùng trở về cả người trọng thương, lại còn phải nghe thấy tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của người trong lòng.

Cá tính nội liễm của Lăng Hàm, che giấu thống khổ cực độ và ghen tị trong lòng.

Đau đớn tựa như rắn độc cắn tim, khi dạy dỗ hai người anh bội bạc đau đớn không chịu nổi, cảm thấy bị thương tổn thật ra chính là bản thân nhìn như giành được lợi thế. Có điều, từ khi tiếp thông máy truyền tin, sau khi tỉnh ngộ đã xảy ra chuyện gì, trong trầm mặc rất ngắn, Lăng Hàm vừa mới xác định bản thân, lập tức vạch ra kế hoạch ứng đối trong lòng.

Thừa lúc Lăng Khiêm thị uy với hắn trong máy truyền tin, hung hắng làm Lăng Vệ, hắn đã không chút do dự vận dụng quyền điều tra, áp giải hai người từ câu lạc bộ đến trước mặt mình.

Toàn bộ kế hoạch, xem như thực hiện không tồi.

Hung hăng dạy dỗ!

Trước khi quay về trường, giam hãm Lăng Khiêm, không cho Lăng Khiêm liên hệ gì với bên ngoài, để cho Lăng Khiêm tự xét lại mình trong sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể bị đóng băng.

Lĩnh hội thử sợ hãi đao nhọn thời khắc treo trên đỉnh đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.

Về phần Lăng Vệ. Để cho anh ấy lưu lại trong phòng bệnh. Bất cứ lúc nào cũng cung cấp một vài thị giác da^ʍ mỹ cho bản thân đang không thể cử động.

Tiện đường chà đạp tâm lý, trừng phạt anh trai dễ dàng như vậy đã bị Lăng Khiêm dụ dỗ.

Đáng hận chính là, vết thương vẫn còn đang trong quá trình tái sinh. Chỉ có thể hưởng phúc trong mắt, thân thể trọng thương cản trở, trước mắt vẫn không thể cắm vào trong thân thể xinh đẹp của anh ấy.

Không sao!

Sau khi chờ thân thể mình khôi phục, nhất định phải bù lại một lần cả vốn lẫn lời mà tên khốn Lăng Khiêm kia đã sớm giành được trên người anh ấy.

Sau khi tới trường quân đội Trấn Đế, hắn sẽ để cho anh biết năng lực của hắn.

“Đầu thứ kia của tôi rất lớn, phỏng chừng đầu của Lăng Khiêm cũng không quá nhỏ. Khi ba người làm, nói không chừng cũng sẽ ngẫu nhiên nếm thử tư vị đồng thời cắm vào trong cơ thể anh.”

Lăng Vệ vô cùng hoảng sợ nghe câu nói chậm rãi của Lăng Hàm.

“Để tiện làm ra đủ loại tư thế cơ thể, huyệt động trên người anh trai hẳn là sớm tiến hành dạy dỗ mở rộng. Miễn cho đến lúc đó không tận hứng. Dạy dỗ chính thức, sẽ chờ đến khi chúng ta trở lại trường quân đội Trấn Đế lại bắt đầu.”

“Trường… Trường quân đội Trấn Đế?”

Giống như ếch bị rắn độc nhìn chòng chọc, toàn thân Lăng Vệ đều run rẩy sợ hãi.

Chẳng lẽ ngay cả sau khi kỳ nghỉ chấm dứt, quay về trường học, còn phải mỗi ngày bị…

“Không sai. Hội nghị quân ủy đã trao quyền cho tôi. Chờ sau khi vết thương của tôi khỏi, sẽ lấy thân phận đặc sứ quân bộ liên bang, đến trường quân đội Trấn Đế tiến hành giám sát trường học. Lăng Khiêm bị trường quân đội Chinh Thế đuổi, lấy huyết thống và thành tích của hắn, muốn giành được học vị trường quân đội Trấn Đế dễ như trở bàn tay. Chỉ sợ trong lòng hắn đã sớm có chủ ỷ này.”

Lăng Hàm thần thái tự nhiên nhắc nhở, “Vì thế, tôi và Lăng Khiêm, rất có thể sẽ cùng trải qua năm học cuối cùng với anh tại trường quân đội Trấn Đế.”

“Hai người các cậu đều…”

“Anh sợ bị đồng thời cắm vào sao, đừng lo, nếu như hối hận, bây giờ muốn không cho Lăng Khiêm thêm vào còn chưa muộn, tôi sẽ ấn theo kế hoạch ban đầu đóng băng hắn là được. Tôi cũng tán thành.”

“Không!”

“Vậy anh mong muốn được hai người đồng thời cắm vào? Đồng thời cũng nguyện ý nhận dạy dỗ mở rộng thân dưới?”

“Lại không trả lời phải không? Trừng phạt anh thủ da^ʍ đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hai túi thịt bắn hết sạch mới thôi, chưa bắn hết, không được dừng lại.”

Khuôn mặt Lăng Vệ tức khắc soạt một tiếng, trắng hơn cả trang giấy.

Liên tục bắn tinh. Còn phải tự an ủi đến mức bắn sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhất định sẽ đau đến ngất đi. Hơn nữa, đó cũng là trừng phạt sỉ nhục nhất đối với nam giới.

“Đừng.” Khuôn mặt đoan chính dính đầy mồ hôi của Lăng Vệ, bị ức hϊếp đến cầu xin đứt quãng đau đớn tràn ngập khêu gợi, “Tha… Tha cho tôi đi.”

Cơ thể rắn chắc, đường cong nhấp nhô tuyệt đẹp, bởi vì nhục nhã mạnh mẽ và sợ hãi đối với trừng phạt mà không ngừng run rẩy.

“Được rồi, cho anh một cơ hội.” Lăng Hàm cuối cùng phát ra lòng trắc ẩn.

“Dạy dỗ bước đầu, tôi sẽ thả lỏng quy định. Câu hỏi vừa rồi hỏi lại lần nữa, lần này anh phải trả lời. Anh sau này phải nhận hai người đồng thời cắm vào, vì thế, để anh không bị thương, quay về trường học sẽ phải tiếp thu dạy dỗ mở rộng thân dưới. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi. ” E sợ trừng phạt làm người ta kinh hoàng khϊếp sợ lại rơi xuống người mình, Lăng Vệ chỉ có thể nghẹn ngào phát ra tiếng.

“Hiểu cái gì? Quân nhân nói chuyện phải rõ ràng chính xác, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh nhất định phải lặp lại mệnh lệnh của quan trên một lần, để tránh tạo thành hiểu lầm với mệnh lệnh. Anh ở tại trường quân đội hẳn là cũng có thói quen nói hết lời chứ?”

Lăng Hàm dùng giọng điệu rất bình tĩnh, ngay cả trách móc cũng không nói rõ mà chà đạp anh cả.

“Hiểu được về sau…” L*иg ngực khỏe đẹp, bởi vì nhục nhã mà càng thở gấp. Lăng Vệ nghẹn đỏ mặt, lắp bắp, bị buộc lặp lại lời nói của Lăng Hàm, “Về sau phải nhận… hai người cùng… đồng thời cắm vào.”

“Còn gì nữa?”

“Mở… Mở rộng thân dưới.”

“Là dạy dỗ mở rộng. Có điều anh quả thật có nỗ lực phối hợp, tôi cũng sẽ không xoi mói nữa.” Nghe thấy vậy, Lăng Vệ không thể chịu hành hạ nữa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Không bắt buộc anh tiếp tục thủ da^ʍ nữa, bây giờ, xoay qua quỳ, đưa lưng về phía tôi.”

Tim Lăng Vệ lại bỗng nhiên treo lên cao.

“Mau nghe theo, anh. Hay là muốn tiếp tục thủ da^ʍ nữa?”

Không dám vi phạm lời nói của Lăng Hàm, Lăng Vệ dùng đầu gối chống cơ thể xoay qua trên giường bệnh, còn phải cẩn thận không đυ.ng vào tứ chi Lăng Hàm trên giường bệnh.

“Thân trên sấp xuống, vểnh mông lên. Tôi muốn nhìn mông anh.”

Mệnh lệnh thuận miệng mà ra của em trai, không thể không tuân theo, Lăng Vệ bị cảm giác nhục nhã hung hăng quất, tư thế giống như khóc nức nở, chậm rãi sấp xuống.

Cái mông trần trụi xinh đẹp, dưới tầm mắt trực tiếp tầm mắt Lăng Hàm, vô cùng khêu gợi nâng đến cao nhất, dừng lại ở độ cao để cho Lăng Hàm dễ dàng có thể thưởng thức.

Trên cánh mông chật hẹp lưu lại dấu vết sắc tình từng bị Lăng Khiêm chà đạp, bắp đùi dài nhỏ trắng nõn, thắt lưng mềm mại thon gầy, đều đang rung động như xấu hổ sợ hãi.

Thân thể còn mê người hơn so với phụ nữ như thế, còn lộ ra cảm giác nam tính của quân nhân đã trải qua ma sát mà thành.

Rắn chắc, lưu loát, gọn gàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da^ʍ mỹ tới cực điểm.

“Hai chân vẫn phải tách ra quỳ yên, thắt lưng lại dùng lực chút, nâng đến cao nhất.”

Lăng Hàm không tiếng động nhìn chằm chằm lỗ nhỏ đáng yêu giữa hai mông.

Anh trai sấp xuống nửa người trên, mở ra hai chân, tư thế dâʍ đãиɠ thắt lưng nâng mông, có thể cho hắn dễ dàng thấy rõ động thịt nhỏ giữa khe mông duyên dáng.

Cúc huyệt giống như khăn, là màu tường vi nhạt xinh đẹp, trong thẹn thùng dính đầy vị dâʍ ɖu͙©. Dưới tầm mắt của mình, nhục huyệt hơi sưng ngượng ngùng không ngừng thít chặt. Há ra, lại thít chặt.

Lỗ nhỏ xinh đẹp như vậy. Nếu hung hăng cắm tính khí vào, nhất định sẽ được ngậm rất thoải mái.

Nếu như tăng thêm các loại dạy dỗ, làm cho nhục đạo chật hẹp học được co rút lại gậy mát xa đủ loại kỹ xảo, nói vậy tư vị sẽ càng tuyệt.

Tương lai trong trường quân đội, tuyệt đối phải mỗi ngày chỉnh anh ấy đến khóc lã chã, đồng thời, cũng phải để cho anh hạnh phúc dục tiên dục tử.

Từ thân thể đến tâm linh, đều vì người nhà họ Lăng chúng ta. Dùng sức mạnh giữ lấy và bảo vệ.

Giống như vỏ trứng cứng rắn và lòng trắng trứng mềm mại, bảo vệ lòng đỏ trứng quý giá nhất tận cùng bên trong, một chút khe hở cũng không lưu cho người có rắp tâm khác.

Anh. Có chúng em. Bất kể là quân bộ. Hay là gia tộc Tu La, đều mơ tưởng tổn thương anh mảy may.

Chúng em vĩnh viễn đều ở bên cạnh anh, bảo vệ anh.

Tất cả. Sẽ càng thêm tốt đẹp sau khi trở về trường!