Lúc Tiêu Lãm Nhạc bắt điện thoại của Tiêu Ngộ An, còn nghĩ là Tiêu Ngộ An ở trường phạm lỗi gì cần mời phụ huynh, trong lòng nôn nao.
Cặp con trai con gái này của ông, từ nhỏ tới lớn không để ai phải lo lắng, đứa lớn là một cô bé, người làm ba mẹ luôn lo lắng con gái nhà mình phải chịu thiệt thòi, đứa nhỏ mới bây lớn nhưng lại chín chắn, xưa giờ chưa từng bị mời phụ huynh, nhưng một khi mời, ông còn phải giành giật với vợ xem coi ai được đi.
Nhưng Tiêu Ngộ An kể hết mọi chuyện rõ ràng rồi, là Minh Thứ của nhà hàng xóm kế bên cần mời phụ huynh. Ngôn Tình Sắc
Hồi Tiêu Lãm Nhạc ghé thăm nhà vài lần cũng thấy Minh Thứ làm cái đuôi đi sau lưng của Tiêu Ngộ An, bộ dạng đó khiến người ta thương lắm, nhưng chẳng ngờ đến chuyện mời phụ huynh này lại mời đến tận chỗ ông mất rồi.
Tiêu Ngộ An dắt Minh Thứ dỗ vào phòng ngủ, trông nó ăn bánh đào một lúc, sau mới đóng cửa phòng sách gọi điện thoại.
Phụ huynh thì phải mời, nhưng ba mẹ Minh Thứ đều không có ở đây, cậu thì mới tốt nghiệp tiểu học, nên rất hiểu ý của trường học, nếu như thời điểm này Minh Thứ còn đến nói với chủ nhiệm rằng, ba mẹ không đến được, vậy thì ngày tháng sau này khó mà yên nổi, đầu tiên là trong lòng của cô chủ nhiệm sẽ có ý kiến, thứ hai là sự cô lập của bạn học, tình trạng bắt nạt này sẽ càng lúc càng tệ hơn.
Nếu như bây giờ cậu lên cấp ba, vậy thì có thể lấy thân phận anh trai của Minh Thứ đi gặp cô chủ nhiệm nói chuyện.
Nhưng độ tuổi bây giờ của cậu thì không thích hợp. Tiêu Cẩn Lan cũng không ổn, thiếu đi chút tiếng nói. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại ông ba mình rồi.
Cũng vừa lúc Tiêu Lãm Nhạc đợt này không đi công tác xa, có thể rút ít thời gian rảnh để đến.
Tiêu Lãm Nhạc lúc đầu còn không chịu đi gặp chủ nhiệm của Minh Thứ, không phải cố ý không giúp việc này, mà là vì Minh Thứ dù gì cũng là con cháu nhà người khác, ông không có tư cách lập trường để đi.
Nhưng đến khi Tiêu Ngộ An đem chuyện gặp phải lúc Minh Thứ ở trường, còn đem chuyện gọi hai cuộc điện thoại cho Ôn Nguyện với Minh Hào Phong kể ra hết, Tiêu Lãm Nhạc im lặng một hồi, cảm thán một câu tên làm cha Minh Hào Phong này, xong mới nói đừng lo, việc này ông sẽ đến xử lý.
Tiêu Ngộ An cúp điện thoại.
Ba nói mình sẽ xử lý, vậy thì sẽ chịu quản chuyện này, nhưng trước khi quản chuyện này phải nói cho ông nội Minh Thứ biết một tiếng. Vậy thì cậu sẽ đợi.
Không lâu sau, Minh Thứ ăn xong bánh kem, sữa cũng uống hết thì tới phòng sách tìm cậu. Nhóc nhỏ khóc đã rồi, tâm sự trong bụng cũng được nói ra hết, lúc này xem ra không còn ủ rũ như hồi nãy nữa.
"Anh ơi." Minh Thứ đu lên chân của Tiêu Ngộ An, "Anh sẽ làm phụ huynh của em ạ?"
Tiêu Ngộ An không đáp rằng sẽ làm hay không, nhưng lại nói: "Ngày mai anh sẽ gặp chủ nhiệm của em."
Minh Thứ cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, "Vậy anh chính là phụ huynh của em rồi! Anh là phụ huynh của em!"
Tiêu Ngộ An sợ rằng sẽ lại làm Minh Thứ buồn, nên không phản bác gì. Phụ huynh thì là phụ huynh đi, dù sao bây giờ ngày nào Minh Thứ cũng ỷ lại vào cậu, chức phụ huynh này cho dù cậu không thích làm, chẳng phải cũng đã làm rồi sao.
Lúc này, điện thoại của Tiêu Lãm Nhạc gọi tới, nói ngày mai buổi chiều sẽ đi gặp chủ nhiệm của Minh Thứ.
"Ba đến đón con trước đi." Tiêu Ngộ An nói: "Chúng ta cùng nhau đi."
Tiêu Lãm Nhạc thấy hứng thú, "Đưa nhóc đi làm gì? Nhóc cũng còn là một đứa con nít thôi."
Tiêu Ngộ An đáp: "Con là anh trai của em ấy."
Minh Thứ ở bên cạnh thỏ thẻ nói: "Là phụ huynh cơ."
Tiêu Lãm Nhạc thấy sao cũng được, nghĩ là dù sao đợt này cũng chưa về thăm thằng con, vậy thì tới đón Tiêu Ngộ An trước vậy.
Buổi sáng Minh Thứ đến trường, là Tiêu Cẩm Trình dắt tới lớp, Tiêu Ngộ An chỉ nói với nó là Minh Thứ bị người ta bắt nạt, kêu nó trông chừng Minh Thứ xíu, khí thế đó của nó hung hăng dọa người dữ lắm, quét mắt gần nửa cái lớp, "Tôi Tiêu Cẩm Trình lớp 4/3 xin gửi lại vài lời tại đây, Minh Thứ là em trai của tôi, người nào còn dám bắt nạt em ấy nữa, tôi gặp lần nào đánh lần đó, không phục thì cút lên lớp tôi mà tìm."
Minh Thứ ngồi vào chỗ ngồi, mặt mài đều bị lời nói đó làm cho đỏ hết. Lúc trên đường Tiêu Cẩm Trình đã nói với nó, một chút lên lớp cần tô chút màu sắc cho lớp nó xem.
Hiện tại tô thì thấy màu rồi đó, nhưng nó lại thành tiêu điểm của cả lớp, nó xí hổ.
Hai cục than phía sau cả người toàn là thuốc tím, hai cục than đó bê bàn ra một khoảng lớn, không dám kiếm chuyện nữa. Minh Thứ cũng không thèm dòm tụi nó, chê xấu.
Đỗ Hạo lo muốn chết rồi, "Hôm qua cậu có bị ăn đòn không á?"
Minh Thứ lắc đầu, "Tớ ăn bánh kem."
Đỗ Hạo ngạc nhiên, "Tối qua tớ bị ăn đòn á."
Minh Thứ muốn cười, nhưng lại nhịn lại. Nó phân rõ được ai tốt với nó, Đỗ Hạo hôm qua vì nó mà bị đòn, nó không được cười Đỗ Hạo.
"Vậy ba mẹ cậu tới chưa?" Đỗ Hạo hỏi: "Chẳng lẽ lại là ông nội tới nữa?"
Minh thứ muốn nói là ba của anh nó tới, nhưng lời vừa ra tới miệng đã đổi, cười đáp: "Là phụ huynh tới."
Lúc nó nói có hơi hưng phấn, giọng điệu khi nói nghe cũng giương cao.
Đỗ Hạo vò đầu bứt óc cả một buổi trưa, cũng không hiểu mời phụ huynh mà đắc ý cái chi, không phải nên sợ hãi các thứ sao?
(Bản dịch tại s1apihd.com RaDiDaoHoy)
Đầu học kì lớp 7 buổi chiều chỉ có hai tiếng học chính, nhưng sau khi hết tiết thì có nhiều việc quá, Tiêu Ngộ An thì cứ nhớ mãi chuyện mời phụ huynh của Minh Thứ, nên vứt hết mấy hoạt động luyện tập và huấn luyện ra sau đầu, rời khỏi trường bước lên xe của Tiêu Lãm Nhạc, vừa lên xe đã thấy mấy hộp to to phía ghế sau.
Mấy loại hộp đó cậu quen quá rồi, không phải là đồ chơi đó sao. Nhưng nhà bọn họ đã không còn ai chơi mấy thứ này.
"Tặng em trai nhỏ của con đó." Tiêu Lãm Nhạc cười cười, mấy món đồ chơi của mấy đứa vừa cổ vừa cũ rít, đổi mấy món mới cho em nó chơi."
Tiêu Ngộ An nói: "Ba vừa mới mua ạ?"
"Là đồ hồi trước mẹ con mua đó, mua về xong để đấy xong lại quên mất. Hôm qua vừa lúc moi ra, tới giấy gói còn chưa gỡ."
Tiêu Ngộ An lại quay đầu xuống nhìn, "Vậy cảm ơn nhiều."
"Ế thằng nhỏ này." Tiêu Lãm Nhạc cười, "Tới ba mình mà còn đòi cám ơn? Với lại đây cũng đâu phải tặng cho nhóc đâu."
Tiêu Ngộ An xoay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, thấp giọng nói: "Cho con con cũng không thèm."
Lớp một đã tan học rồi, Minh Thứ chạy ra ngoài cổng trường, ngóng dài cổ chờ phụ huynh đến, nhìn thấy anh nó từ trên xe bước xuống, liền cong hai mắt cười.
Tiêu Lãm Nhạc sờ đầu của nó, "Em trai nhỏ của chúng ta cao lên rồi nè."
Minh Thứ rụt rè đáp: "Chào chú ạ."
Lúc Tiêu Lãm Nhạc đi tìm cô chủ nhiệm không để Minh Thứ đi theo, Tiêu Ngộ An lần này cũng tính như về thăm lại trường cũ, còn mua cho Minh Thứ một chén chè hạnh nhân ở quầy hàng.
Người ta bị mời phụ huynh thì lo âu sợ hãi, còn Minh Thứ thì ngược lại, vô tư mà múc ăn từng muỗng từng muỗng chè, ăn xong còn phải chờ một lúc sau, Tiêu Lãm Nhạc mới xuất hiện, Tiêu Ngộ An vỗ vỗ Minh Thứ, "Lên xe trước đi, trên xe có quà của em đấy."
Lúc gặp Tiêu Ngộ An, cô chủ nhiệm có hơi ngạc nhiên. Tuy rằng cô chưa từng dẫn dắt qua Tiêu Ngộ An, nhưng cũng biết Tiêu Ngộ An là đại diện cho học sinh xuất sắc khi vừa tốt nghiệp.
Lúc nãy Tiêu Lãm Nhạc dùng thân phận chú của Minh Thứ đến gặp, tuy rằng không phải ba mẹ của Minh Thứ, nhưng nếu ba mẹ Minh Thứ không tới, vậy cô chỉ đành kể hình huống bây giờ cho Tiêu Lãm Nhạc biết. Tiêu Lãm Nhạc cam đoan về nhà sẽ khuyên bảo Minh Thứ cho tốt, cũng mong rằng cô giáo sẽ hướng dẫn cho học sinh đúng hướng, trong thái độ hiền hòa đấy mang theo vài phần cứng cỏi.
Cô chủ nhiệm rất thích Minh Thứ, phụ huynh đến cũng bày tỏ rõ thái độ của mình, vậy thì cô yên tâm được rồi, nhưng không ngờ đến Tiêu Lãm Nhạc vừa rời đi, Tiêu Ngộ An lại tới.
Tuy chưa làm tốt công tác chuẩn bị làm phụ huynh cho nhóc nhỏ, nhưng cũng bị kêu anh ơi hơn một năm nay rồi, Tiêu Ngộ An cảm thấy mình nên có trách nhiệm bảo vệ Minh Thứ. Ba mẹ Minh Thứ không gửi gắm được niềm tin, lần này may mắn nhờ có ba mình tới, nhưng về sau nếu có xảy ra chuyện gì, ba cũng không thể lúc nào cũng tới được. Vậy thì đành phải để người làm anh này đến gánh vác cho rồi.
Tiêu Ngộ An nói chuyện với cô chủ nhiệm mười lăm phút, tổng kết lại cũng chỉ có một ý rằng 一一 Em là anh của Minh Thứ, về sau nếu Minh Thứ ở trường có chỗ cần mời đến phụ huynh, xin cô cứ tìm em.