[Đồng Nhân] Sơn Tinh Thủy Tinh

Chương 1

"Ngươi phụ ta..."

"Ta không phụ ngươi... kiếp này ta nợ ngươi kiếp sau sẽ dùng mạng này bù đắp cho ngươi! "

Dứt lời, nam nhân cao lớn vững chãi quay lưng bước đi. Nam nhân đứng phía sau, làn da thiếu huyết sắc tái nhợt nhìn theo, dường như viền nhãn đã ửng đỏ tựa hồng châu đáy biển, y hét lên:

"Sơn Tinh, nếu hôm nay ngươi dám rời khỏi đây ngươi nhất định sẽ phải hối hận! ".

Từng bước chân của Sơn Thần chậm lại, y kiên nghị quay người lại nhìn người kia, tựa cũng đang cố kìm nén một cỗ bi thương nào đấy, thanh âm khô khốc :"Thủy Tinh, ta sẽ không hối hận đâu! Tuyệt đối không! ".

Hắn đi rồi, hắn đi mất rồi, Thủy Thần hét lên một tiếng rung chuyển trời đất, một cơn đại hồng thủy ngập nhân gian, Thủy Tinh rơi lệ rồi, nhân gian hứng chịu từng trận thét gào, gió lốc, nước cuốn trôi tất cả mọi thứ. Năm đó gió bão bốn mùa nhưng Sơn Thần không hề xuất hiện ngăn cản ngược còn rút hết về đỉnh Thiên Sơn, bỏ mặc tất cả những lời cầu xin của nhân gian.

Tại Thiên Sơn, điện Thái Bảo, thân mình cao lớn lực lưỡng của Sơn Tinh đang toạ trên thạch kỉ, đôi ưng nhãn nhắm hờ, nhìn như một bức tượng tạc hoàn mỹ. Chợt một con đại bàng to lớn sà đến cạnh hắn, hóa thành một nam tử bạch y thanh tú, y là Vệ Ưng - cận thần của Sơn Thần. Vệ Ưng cất giọng :"Thiếu chủ, người không nghe bách tính muôn phương cầu cứu sao? Xin người hãy ra tay nếu không trần thế sẽ nguy mất! ".

Một thoáng im lặng trôi qua, một đôi mắt màu lục bảo u buồn hướng về Vệ Ưng, chất giọng cất lên trầm đυ.c tựa nén một cỗ bi thương chỉ trực tuôn trào:"Vệ Ưng... Là ta có lỗi với đệ ấy, cứ để đệ ấy trút giận! "

"Thiếu chủ người là Sơn Lâm Thần, vua của vạn loài trên bờ, hắn là Thủy Giang Thần, vua của bách loài dưới nước, luật trời đã định không thể ở bên nhau, đó không phải lỗi của người, càng không phải lỗi của bách tính, vậy tại sao bách tính phải gánh chịu chứ? Thiếu chủ, người không thấy bất công sao? ".

Một cơn đau đầu ập đến, Sơn Thần đưa tay giữ lấy huyệt thái dương, hắn cảm thấy sức lực như bị rút cạn, nhẹ nhàng đóng lăng kính lục bảo lại sau đó thở hắt ra một hơi, kiên quyết bước ra khỏi điện Thái Bảo.

Đông Hải, Tuyền Linh cung, Thủy Tinh ngẩn ngơ nhìn ngắm những ngọn núi san hô, làn da trắng sứ, bóng ảnh đơn bạc mong manh như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cả người không còn hào quang lấp lánh của Long tộc, y gầy đến đáng thương,đôi long nhãn vốn bạc lấp lánh nay phủ một tầng mờ mịt u ám, bạc môi mỏng sắc, mấp máy những lời nói cấu xé tâm can:"Tuệ Đường, tại sao năm xưa lại cứu ta? Tại sao lại nói yêu ta? Tại sao lại rời bỏ ta, chẳng phải ngươi đã hứa ở bên ta suốt đời sao? Tại sao lại không giữ lời? ".

Nước mắt y không chủ đích trào ra, vừa rời khỏi chiếc cằm nhỏ nhắn liền hóa thành ngọc mị châu lăn trên sàn thủy tinh, biển lại nổi sóng dữ dội.

Mưa kéo đến nhân gian, gió bão thét gào đập phá nhà cửa, ruộng đồng ngập nước lênh láng, nhân dân chỉ có thể kiên cường đắp những con đê tạm bợ để chống đỡ với cơn thịnh nộ bất ngờ của thiên nhiên. Họ đã cầu xin Thủy Thần nhưng kết quả chỉ làm y nổi điên hơn, đến cầu xin Sơn Thần chỉ nhận lại im lặng.

"Đê sắp vỡ rồi! " Trong cơn giông tố có tiếng người vang lên. Con đê cuối cùng của họ sắp bị phá vỡ, ai nấy đều hoảng sợ, dường như chẳng còn hi vọng nữa thì bỗng một đυ.n núi cao lao đến trước chắn đê lại, ngăn dòng nước lũ như thủy quái đang xâu xé từng tấc đất.

Ngay sau đó, cơn gió đang rít gào bỗng dịu lại, có tiếng người lâm râm vọng lại mang theo hơi thở phào:"Sơn Thần đại nhân đến rồi, chúng ta được cứu rồi! ".

Mây đen xua dần đi, Thủy Tinh trong hình hài Bạch Long từ trong một đám mây xuất hiện, vẩy bạc lấp lánh chói mắt, cùng lúc ấy, một con sư tử với bộ lông vàng óng, bờm tung bay lấp lánh ánh kim hiện ra trên đỉnh núi.

"Tuệ Đường, ta biết ngươi sẽ đến! " Thủy Tinh hoá hình người, nhãn thần u ám lúc này ánh lên chút tia sáng le lói hướng chằm chằm về phía con sư tử trên đỉnh núi kia. Con sư tử lắc mình hoá thành Sơn Tinh. Đối diện với ánh mắt chăm chú của Thủy Tinh, cõi lòng hắn không khống chế được mà run rẩy, ngón tay bất giác cuộn lại, thâm tâm trào lên một cỗ xót xa. Giấu giếm thật kĩ tâm tình, Sơn Thần thanh thanh lãnh lãnh mà nói :"Liên Tình, đừng làm hại người vô tội, ngươi hận ta cứ đến tìm ta, xin hãy rút nước về Đông Hải! ".

Một lời này vừa dứt tựa trăm năm đã trôi qua, l*иg ngực Thủy Tinh như bị ai đó hung hăng đấm một cái thật mạnh, theo đó một hàng lệ kéo dài trên gò má nhợt nhạt, y run rẩy lẩm bẩm :"Tuệ Đường, ngươi không cần ta! Ngươi gạt ta.. Nhân gian có gì tốt, ngươi đã yêu nhân gian như vậy thì ta sẽ hủy diệt nó... Hủy diệt tất cả!.".

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu Sơn Tinh cũng không hay biết, lúc này ưng nhãn như bàn thạch lay động nhìn nam nhân hắn xem là cả chân mệnh tựa phát cuồng ở đối diện. Trong lòng hắn gào thét, hắn muốn ôm lấy y, muốn làm điểm tựa cho y như trước đây, muốn nói những lời an ủi, muốn nhìn thấy nụ cười của y chứ không phải như bây giờ.

Thủy Tinh cười trong man dại, nước mắt và máu trộn lẫn không còn phân biệt nổi. Chớp mắt y phun ra một búng máu đen, cứ như một chiếc lá mỏng manh lìa cành mà rơi xuống, gió bão cũng ngưng hẳn.

Đôi ưng nhãn tối sầm lại, không kịp suy nghĩ Sơn Tinh lập tức phi tới ôm lấy tấm thân mảnh khảnh kia vào lòng. Thân ảnh người trong lòng lạnh ngắt khiến hắn hoảng hốt lớn tiếng gọi:"Liên Tình, Liên Tình, ngươi sao vậy? Mau mở mắt ra nhìn ta! Liên Tình! ".

Thủy Tinh khẽ run rẩy hàng mi mở mắt ra, đôi mắt bạc lấp lánh giờ đây đang bao phủ bởi một màu đỏ. Chẳng còn quan tâm nổi nhiều thứ, Sơn Thần vòng tay ôm y siết chặt hơn một chút :"Liên Tình, ta xin lỗi, ta xin lỗi! ".

Thủy Tinh ngây ngốc nhìn hắn rồi đưa tay đẩy hắn ra, đẩy bằng tất cả hơi sức run rẩy còn lại, trong tiếng nói chỉ còn lại sự thê lương và mệt mỏi :"Đủ rồi Sơn Tinh, đừng gọi ta bằng cái tên ấy nữa! Ngươi không cần ta, ta cũng sẽ không bao giờ đến tìm ngươi! Ngươi về núi của ngươi ta về biển của ta ... Từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt! ".

Lời nói rất nhẹ nhưng lại quyết tuyệt không lưu tình, Sơn Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng lảo đảo đơn bạc đang chìm dần vào màn huyết vũ thê lương. Hắn cảm thấy dường như có ai đó đã khoét trái tim hắn đi mất rồi.

Trở về điện Thái Bảo, người Sơn Tinh nhuốm đầy một màu đỏ, mùi tanh đặc trưng của máu lan tỏa, hắn âm trầm đến đáng sợ. Vệ Ưng bất lực nhìn chủ nhân lặng im trong hàng lệ, chúng biến thành những cánh hoa theo gió bay hòa vào màn mưa máu chưa dứt.

"Đêm trăng thanh vắng một mình ta

Lụa gấm bao quanh những ngọc ngà

Lệ tuôn tựa vũ tâm đau nhói

Ngẩng mặt nhìn hoa ta với ta. "

Bấy giờ Hùng Vương thứ 18 có một người con gái tên là Mị Nương, Quốc sắc thiên hương, cầm kì thi hoạ đều thông tuệ lại đến tuổi cập kê, Hùng Vương nghe danh Sơn Thần tại Thiên Sơn là một trang nam tử hảo hán, đầu đội trời chân đạp đất, hơn nữa năm xưa cũng có giao tình với phụ thân hắn là Oanh Hà Vương nên quyết định tổ chức kén rể, gửi thϊếp đến mời hắn.

Nhận được thϊếp mời Sơn Tinh toan từ chối thì bị phụ thân hắn một khuyên nhủ hai ép buộc hắn phải đi, thế nhưng tâm ý hắn đã quyết khó mà lay chuyển. Oanh Hà Vương cả giận mà đe dọa :"Nếu con không đi đừng trách ta ra tay với Thủy Tinh! ".

Hắn biết phụ thân hắn nói được làm được, lo sợ Thủy Tinh bị tổn hại mà chân ướt chân ráo đến kinh đô. Điều khiển hắn kinh ngạc nhất là Thủy Tinh cũng có mặt tại đó.

Vài năm không gặp, Thủy Tinh vốn rất gầy, giờ càng gầy đến xanh xao, đôi mắt bạc lấp lánh quen thuộc chỉ còn quang mang bén nhọn. Bao ngày qua hắn không lúc nào không nhớ đến y, không lúc nào không muốn nhìn thấy y, giờ đã gặp rồi lại cảm giác đau đớn khôn nguôi. Hắn đã từng có lần muốn bất chấp tất cả chạy đến Đông Hải tìm y, ôm lấy y vào lòng nhưng luật trời ngăn hắn. Nếu hắn vì lòng ích kỷ của mình mà làm vậy hắn sẽ làm con người mỏng manh hắn yêu nhất bị tổn thương.