Phất Tụ Hồng Trang

Chương 34: Ngọc nát . . .(*)

Trầm Tuyệt Tâm khóe môi cười thầm, từng bước tương ép. Nàng chỉ cảm thấy Tô Vãn Ngưng mỗi ngày cùng nàng giả vờ rụt rè, bất quá lại âm thầm cùng Tôn Tri Hạo hai ngươi tương hảo, liền sinh ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, để giải đi buồn chán.

Tô Vãn Ngưng không thể lui được nữa, nhất thời khuôn mặt tươi cười đỏ lên không ngớt, nàng từ nhỏ đã chỉ có một mình, cho nên đối với chuyện hoan hảo cũng không phải là quá mức hiểu biết.

Hôm nay, lại bị Trầm Tuyệt Tâm như vậy đùa giỡn, không khỏi buồn bực cùng xấu hổ. Nàng cũng không phải là người ngu ngốc, cũng là rõ ràng Trầm Tuyệt Tâm đã có người trong lòng. Hôm nay, hắn đối với nàng như vậy, có phải xem nàng là nữ tử thanh lâu mà đối không? Nàng thực sự phải thận trọng!

Nghĩ như vậy, Tô Vãn Ngưng ý buồn bực càng sâu, nàng dùng sức mà tránh khỏi Trầm Tuyệt Tâm. Trầm Tuyệt Tâm không cẩn thận đem ngọc bội mà nàng quý trọng như mạng của mình, thuận thế rơi xuống.

Tô Vãn Ngưng cũng chẳng biết lai lịch của ngọc bội kia,cũng không rõ ràng nó có bao nhiêu trọng yếu. Chỉ là, nàng không quen nhìn Trầm Tuyệt Tâm như vậy đanh đá, liền đem hắn dùng sức mà đẩy, vừa vặn để cho Trầm Tuyệt Tâm dẫm nát miếng ngọc bội kia.

"Rắc....."

Thanh âm vỡ nát thành từng mảnh dưới chân của truyền đến đó là ngọc bội mà Trầm Tuyệt Tâm yêu quý nhất. Làm nàng giật mình sau đó tuyệt vọng, tựa như ngọc bội kia chính là những tâm tình cùng ký ức đã cất kỹ của Trầm Tuyệt Tâm. Tất cả đều theo thanh âm vỡ vụn đến thấu xương kia làm cho nàng hồn phi phách tán.......

Trầm Tuyệt Tâm chậm rãi nắm hai tay bất động thanh sắc, nàng chỉ là nhìn Tô Vãn Ngưng, đáy mắt nổi lên hận ý đến thấu xương.

"Ta. . . ."

Tựa hồ, khối ngọc bội này đối với Trầm Tuyệt Tâm rất là trọng yếu. Thẳng đến lúc này, Tô Vãn Ngưng mới ý thức được mình đã cấp cho Trầm Tuyệt Tâm bao nhiêu thống khổ.

Ý buồn bực ban nãy của nàng đã chuyển thành nhè nhẹ hổ thẹn, lại bởi vì cặp mắt Trầm Tuyệt Tâm tràn ngập oán hận, nàng liền rút lui cước bộ, giải thích không được, lại càng không biết nên nói cái gì.

Trong phòng bởi vì nước nóng mà hòa hợp, nhưng cũng hoàn toàn yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Trầm Tuyệt Tâm mới thận trọng nhấc chân, ngồi xổm xuống đem toàn bộ ngọc bội đã bị nghiền nát mà vô pháp chữa trị lên.

Nàng nở nụ cười, nhưng ý cười lại thật quỷ dị, ý cười này những người khác chưa từng thấy qua.

"Là ngươi đã hủy nó."

Trầm Tuyệt Tâm nhẹ giọng nói, nước mắt rơi vào tay nàng, theo khe hở mà nhiễm vào miếng ngọc bội đã tan thành nhiều mảnh kia. Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Vãn Ngưng, cái tay nắm lên những mảnh nhỏ của miếng ngọc bội, cầm thật chặt.

"Là ngươi đã hủy nó..............!"

Di vật cuối cùng của Trầm Tuyệt Tâm và Nhược Tuyết, nó chứa đựng bao nhiêu ký ức. Lại bị nàng vô cớ mà hủy đi.

Tô Vãn Ngưng chưa từng thấy qua Trầm Tuyệt Tâm rơi lệ, huống chi trong ý thức của nàng, nam tử rơi lệ, thật là hiếm thấy. Nàng, trong lòng có hổ thẹn, ngôn từ lại không giống như ngày xưa vậy lạnh băng lưu loát.

"Ta. . . Ta cũng không phải là cố ý, mới vừa rồi chỉ là. . . muốn cho ngươi buông ta, ta không muốn lại. . . Xin lỗi, ta. . ."

Lời còn chưa dứt, Trầm Tuyệt Tâm đã nắm chặt từng mảnh nhỏ của miếng ngọc bội trong lòng bàn tay tông cửa xông ra. Tô Vãn Ngưng liền đuổi theo không được, chỉ là mặt không thay đổi đứng ở cạnh thùng nước tắm đang dần dần chuyển lạnh kia.

Tâm tình hiện tại của nàng như thế nào, nàng cũng không giải thích được.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi tí tách tí tách như trước, Trầm Tuyệt Tâm một mình đứng ở bên cạnh mộ của Nhược Tuyết. Nói này là nơi đã chôn quần áo và di vật của Nhược Tuyết. Giống như đã trải qua một hồi đả kϊƈɦ đến thấu xương, nàng hoàn toàn chán chường quỳ trước mộ.

Thoáng buông tay, từng mảnh nhỏ của miếng ngọc bội rơi xuống, máu cũng từ đó mà chảy theo.

"Nhược Tuyết."

Trầm Tuyệt Tâm vuốt ve bia mộ, ôn nhu tựa đối với tình nhân,

"Ngươi còn tốt không? Nhiều ngày rồi, bây giờ ta mới tới thăm ngươi, ngươi có trách ta không? Hay là, từ khi ngươi bắt đầu lập gia đình, ngươi liền đem ta quên mất. Tất cả, chỉ là một mình ta nhất sương tình nguyện, đối ngươi si tình. Còn ngươi, cũng không có để ý đến ra"

Mưa nhỏ đến thành lớn, Trầm Tuyệt Tâm tựa như không có cảm giác được những giọt mưa ... lạnh như băng này, chỉ lầm lũi nói lời trong lòng.

"Ta nhớ ngươi, Nhược Tuyết. Ngày ngày khổ sở, mỗi ngày mỗi ngày đều là dày vò. Còn ngươi? Ha ha, ta nhưng thật ra đã quên, trượng phu của ngươi đang cùng ngươi đi trêи hoàng tuyền. Có hắn chiếu cố ngươi, ngươi như thế nào lại nhớ kỹ ta chứ?"

"Đối với ngươi, ta thật sự không thể quên được, tất cả mọi chuyện ta cảm thấy giống như vừa phát sinh vậy. Nhược Tuyết, ta yêu ngươi, Nhược Tuyết, ngươi vì sao lại không muốn để ý ta? Ngươi có biết, khi nhớ về những ký ức này ta đều là đau khổ không! Đau khổ a! ! !"

Nàng khóc, đầu ngón tay hung hăng đập xuống đất, máu trong lòng bàn tay chảy càng nhiều, nhất định là nàng đang rất đau khổ đi.

Cho tới nay, Trầm Tuyệt Tâm cũng không nguyện đến đây, mặc dù đây là mộ chôn quần áo và di vật của Nhược Tuyết . Bất quá, nàng sợ tới, thấy, liền phải đối mặt với chuyện Nhược Tuyết đã chết là sự thực.

Mỗi một lần tới đây, tâm lại đau nhức hơn một phần. Nhưng hôm nay, nàng sở dĩ kiên trì đến đây, bởi thâm tình được giấu sâu trong ký ức đều theo miếng ngọc bội duy nhất kia mà bộc phát. Đó chính là vật đính ước của nàng cùng Nhược Tuyết, hôm nay là bị phá thành mảnh nhỏ.......

Tất cả, bất quá là một mình nàng tự mình đa tình, bất quá là nàng cố chấp kiên trì nhớ đến.

"A... A... A... A... A...a..a..a! ! !" Trầm Tuyệt Tâm đầu đau như nứt ra, nước mắt lẫn vào nước mưa cùng nhau rơi xuống. Nàng không trách Tô Vãn Ngưng, nhưng lại oán hận Tô Vãn Ngưng.

Nếu không phải nàng, thì mình nhất định còn đang chìm đắm trong hồi ức đẹp đẽ trước kia. Dù có đau xót, nhưng cũng là vui vẻ; nếu không phải nàng, nàng sẽ không bị mất đi niệm tưởng duy nhất này. Mình đã hoàn toàn trở thành cô nhân(*), thành tự mình đa tình, mình là người ngu nhất thiên hạ này.

(*) trẻ mồ côi

"Hận! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!" Nàng cố sức đấm mạnh vào tấm bia mộ, ngẩng vọng lên bầu trời oán trách: Hận chính là trời, oán chính là nhân, đau chính là tâm, tất cả đều bị hủy hoại.

Nàng hô đến khàn cả giọng, Trầm Tuyệt Tâm đã sớm bỏ đi hình tượng ngày xưa, như người điên cứ như thế la to. Thẳng đến khi, khí lực mất hết, nàng rốt cục lần thứ hai ngồi chồm hỗm trêи mặt đất, dựa vào mộ bia nặng nề thở.

"Nhược Tuyết! ! !"

Nàng khóc, như hài tử vậy "Van cầu ngươi ra đi, nhìn ta! Cầu ngươi nói cho ta biết, Trầm Tuyệt Tâm ở trong lòng của ngươi vẫn còn tồn tại tồn tại? Nhược Tuyết, nói cho ta biết! Van cầu ngươi nói cho ta biết a! ! !"

Ngày mưa, có thể nói đại đa số mọi người đều không muốn ra ngoài, tất cả đều trốn ở nhà của chính mình, hoặc là ngủ, hoặc là uống trà tán chuyện. Mưa lớn lá trúc vang xào xạt, cầm huyền bị gảy đi liền phát ra thang âm, đột nhiên không khí an tĩnh, vừa vặn với phong cảnh.

Có tiếng bước chân lảo đảo truyền đến, người nọ đang nằm ở trêи giường. Khi nghe tiếng bước chân liền mang theo một tia nghi hoặc, ôm lấy đứa trẻ trêи giường mà đi tới cửa.

Thấy không rõ người đến là ai, chỉ nhìn thấy người đó đang trong bộ dáng chật vật bước tới. Mỗi  một bước đi đều là lảo đảo, giống như đứng cũng không vững vậy.

Đợi đến khi dáng dấp của nàng dần dần hiện lên rõ ràng ở trong mưa, người đang ôm đứa trẻ kia không khỏi kinh hãi, nhìn người nọ hầu như thân thể ướt sũng, tóc nàng tán loạn trêи đầu, đâu có còn dáng dấp như ngày thường nữa.

"Trầm công tử! Ngươi sao vậy? !" Chật vật như vậy, thật là cái người trong ngày thường  phong lưu, ung dung "Trầm công tử" sao?

Nghe được âm thanh, Trầm tuyệt Tâm mới ý thức được xung quanh còn có người. Nàng chỉ nhớ rõ, nơi này là nơi chốn cũ của nàng cùng Nhược Tuyết, lại đã quên mình đã an bài người khác ở đây.

Nguyên lai, hy vọng duy nhất của nàng, chỗ duy nhất mà nàng tưởng niệm cũng bị có khí tức của người khác. Thất sắc cười, nàng chậm rãi đi vào trúc phòng, cười khổ nói "Oản nương, ta thế nhưng quấy rối ngươi?"

"Trầm công tử quá lo lắng rồi, nơi đây là thuộc về Trầm công tử, làm sao công tử lại quấy rầy được?" Oản nương nói.

"Đúng vậy, ở đây. . . Vốn là thuộc về ta. . ."

Nàng chậm rãi giơ lên hai tròng mắt, cười khổ như trước "Oản nương, ta nghĩ muốn ăn đậu hũ hoa. . . Ngươi có thể, nấu cho ta một chén đậu hũ hoa không? !"