Ta vẫn cuối cúi đầu không nói gì, lời của Lâm Giai lại tiếp tục nổ vang bên tai ta.
"Ngươi có biết lần đó vì sao Lý Xa lại thay ngươi nhận một tên hay không? Vì hắn nhìn ra người Tiểu Triện ái thượng là ngươi. Hắn không muốn làm nàng thương tâm. Trên thực tế người cứu ngươi một mạng chính là Tiểu Triện."
"Ta biết." Ta tự nói thì thào.
"Ngươi đã biết? Ngươi đã biết vì sao còn muốn cự tuyệt nàng? Ngươi cảm thấy muội muội của ta dễ dàng khi dễ như vậy có phải hay không? Ngươi cảm thấy bản thân rất tài giỏi có phải hay không? Ngươi cảm thấy Lâm gia chúng ta muốn trèo cao có phải hay không?" Lâm Giai khí tức dâng lên hung hăng nắm lấy áo của ta. "Ta nói cho ngươi biết, trên thế gian này nếu có ai dám cả gan tổn thương tâm của muội muội ta, ta cam đoan già trẻ lớn bé trong nhà hắn sẽ không được sống yên."
Ta phất tay rời khỏi tay hắn, ngồi xuống bàn tự tay rót một chén rượu nói, "Ta có khổ tâm, thật xin lỗi nhưng ta cũng không muốn tổn thương tâm của Tiểu Triện cô nương."
"Ta mặc kệ ngươi có khổ tâm gì! Nếu ngươi đã muốn đả thương lòng của nàng vậy ta nói cho ngươi biết, xem như ta nể tình ngươi cùng ta vào sinh ra tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Trước trung thu năm sau, nếu ngươi dám không cùng Tiểu Triện bái đường thành thân. Ta thề ngươi cũng sẽ giống như chén rượu này!"
"Leng keng." Chén rượu trên tay ta bị Lâm Giai một kiếm chém xuống đất vỡ vụn.
"Trung thu? Ta...?" Ta mờ mịt nhìn Lâm Giai rời khỏi lều, Lâm tướng quân cũng đành thở dài theo sau y.
Dường như Tiểu Triện đã biết phụ thân cũng ca ca nàng đã đến tìm ta, thái độ nàng đối với ta đột nhiên trở nên khác thường. Đôi khi nàng sẽ ngại ngùng đứng lên, thấy ta lại luôn luôn cúi đầu, mặt cũng dễ dàng phiếm hồng. Nàng làm sao vậy? Ta không hiểu chút nào. Thẳng đến một ngày khi ghé thăm nhà của Triệu lão hán ở cách quân doanh không xa, ta mới tìm ra đáp án.
Trong cuộc sống của mỗi người, dù ít hay nhiều cũng từng gặp quý nhân, kỳ thật quý nhân không nhất định phải là một người phú quý hay có công danh hiển hách mà là một người đã từng cứu ngươi. Một người bình thường cũng có thể là quý nhân của ngươi, mà quý nhân của ta chính là Triệu lão hán. Y là một lang trung trong thôn. Mấy tháng trước, ta từng bị sốt cao ba ngày ba đêm không hề thuyên giảm, các đại phu ở quân doanh đành thúc thủ vô sách, nhưng y đã dùng thảo dược chữa khỏi bệnh cho ta hơn nữa còn giúp ta điều dưỡng lại cơ thể, cũng bởi vì vậy y biết rất nhiều chuyện của ta. Nhưng y lại là một lão nhân gia đáng tín nhiệm không hề tiết lộ chân tướng của ta.
"Hài tử, ngươi không nên cho nàng hy vọng a!" Triệu lão hán lo lắng nói
"Ta biết." Khi nhắc đến vấn đề này ta cũng không tránh khỏi tâm phiền ý loạn.
"Vì sao Tiểu Triện cô nương lại nói với Tiểu Hỉ, nàng sẽ cùng ngươi thành thân?"
"Không thể nào! Sao nàng lại có thể nói như vậy? Lâm lão tướng quân đến tìm ta nhưng ta không hề đáp ứng y! Chẳng lẽ Lâm Giai lại ăn nói lung tung?" Ta hít vào một hơi khí lạnh. Tiểu Hỉ là bạn thân khuê phòng Tiểu Triện vừa kết bạn không bao lâu trong thôn. Từ khi chúng ta rút quân về phía sau chín mươi hải lý, khoảng cách với mười sáu thôn làng ở biên quan cũng gần hơn. Đối với việc này ta đã từng đưa ra kiến nghị với Lâm lão tướng quân nhưng y chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói, "Hoà đàm sắp xảy ra, quân lệnh khó cãi." Không lâu sau đó y liền tìm cách an bài để dân chúng chuyển nhà đi nơi khác, nếu họ ở lại quả thật rất nguy hiểm. Một khi chiến sự xảy ra, ta nghĩ hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
"Lâm lão tướng quân bọn họ đã đến tìm ngươi? Vậy ngươi? Khụ! Ngươi tính làm thế nào bây giờ?" Triệu lão hán đối với chuyện của ta dường như còn sốt ruột hơn.
Ta thở dài một hơi, "Qua được ngày nào hay ngày đó."
"Trừ khi là ngươi được đại vương khai ân, nếu không...” Y vừa xoa xoa bụng vừa suy tư nghĩ ra chủ ý.
“Sinh tử có số mệnh*, ngài cũng đừng vì ta mà nhọc lòng, ngược lại ngài nên mau chóng đưa những thôn dân rời khỏi nơi này đi! Đây mới chính là đại sự…”
Không ngoài dự liệu của chúng ta, hoà đàm chính là kế hoãn binh. Vài ngày sau khi hoà đàm chấm dứt, một hồi ác chiến liền xảy ra.
May mắn thay đại đa số thôn dân của mười sáu thôn làng đã lục đυ.c dời tới nơi an toàn. Nhưng bất hạnh cũng xảy ra, Triệu lão hán cùng Lâm lão tướng quân chỉ huy đoàn người cuối cùng rút lui không may gặp phải truy binh, trong chiến trận kịch liệt song song cùng gặp nạn. Ta cùng Lâm Giai và Lưu Dịch tự suất lĩnh bộ hạ dưới trướng đến giải vây nhưng không có kết quả, đành phải tập trung binh lực cùng quân địch liều chết đánh một trận.
Trong trân chiến đó, tiếng la vang đầy trời mấy ngày liền không dứt, cung tiễn như mưa, quân ta thừa dịp thoát khỏi vòng vây, chia ra giáp công, đại thắng quân địch, một đường đuổi theo truy bắt, chỉ còn lại mấy trăm kỵ binh của quân địch chạy về hướng bắt.
Sau khi thu binh hồi doanh trại, chúng ta kiểm kê lại nhân số, phát hiện chết vô số hảo huynh đệ, đặt biệt là Lâm lão tướng quân hi sinh vì nhiệm vụ làm rất nhiều tướng sĩ rơi lệ khâm phục. Thi thể của Lâm lão tướng quân cùng Triệu lão hán được mai táng ở ngọn núi nhỏ bên cạnh Lý Xa và những người khác. Tiểu Triện quỳ thật lâu trước mộ không chịu đứng lên. Lâm Giai yên lặng rơi lệ, yên lặng kéo Tiểu Triện đứng lên, lại yên lặng dìu nàng đi qua trước mặt ta. Ta nghĩ muốn tiến lên đỡ lấy nàng, ôm nàng, để nàng ở trong lòng ta khóc lớn…nhưng ta cái gì cũng không làm.
Tiểu Triện là một cô nương rất tốt, còn ai có thể đối với một người như nàng nói “không” đây? Còn ai có thể đủ nhẫn tâm làm cho nàng, đang chịu tang phụ thân, phải rơi lệ một lần nữa đây? Còn có ai có thể cự tuyệt thâm tình của nàng đây?
Nhưng ta không thể làm vậy, ta chỉ có thể một mình mang theo gánh nặng này, lẫn tránh trước những đề tài liên quan đến Tiểu Triện. Nhưng liệu ta có khả năng lẫn tránh nàng được bao lâu đây? đến khi kiếp sống quân lữ chấm dứt chẳng lẽ chính là điểm dừng cho nhân sinh ngắn ngủi của ta sao?
*Sinh tử có số mệnh, phú quý do Trời định: Người Trung Quốc xưa tin rằng số mệnh là do Trời định đoạt
Chúng ta tiến quân vào thành Lạc Dương cũng đã qua hơn nửa tháng, ngày Trung Thu ước định cùng Lâm Giai cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Ta nên đi con đường nào? Triều đình có chiếu, triệu ta hồi kinh ngay ngày mai, xem ra ngày ta chân chính được giải thoát sắp đến rồi. Ta cẩn thận lau chùi bảo kiếm mười năm qua luôn mang theo bên mình, có lẽ đây là lần cuối cùng ta có thể làm việc này, liệu ngày mai ta có thể trở về dịch quán hay không?
Một đêm vô mộng, ta tỉnh dậy vào canh tư, rửa mặt, chải đầu, mặc xong y phục, ta chăm chú nhìn chính mình trong gương đồng. Từ một thiếu niên ngây thơ giờ đây đã hoá thành một tướng quân oai hùng uy phong, bừng bừng khí thế. Đây thật sự là ta sao? ta nhẹ nhàng nở nụ cười, những lời đệ đệ đã từng nói vẫn còn vang bên tai ta: Ngươi cảm thấy ngươi là ai, thì ngươi chính là người đó.
Ta đã làm được rồi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì? Ta lẳng lặng đi đến hoa viên, rút ra bảo kiếm, một đạo bạch hồng quang loé lên, ta không biết bản thân đến tột cùng muốn làm gì, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bực ở trong bóng đêm múa kiếm, không ngừng làm lá cây xào xạc rơi xuống. Ta càng múa càng nhanh, múa đến tận bình minh.
Bên kia ngọn núi giả cũng có một nữ tử dậy từ rất sớm, Tiểu Triện.
Nàng cùng Lâm Giai, Lưu Dịch đều ở lại dịch quán, xem ra nàng cũng một đêm không ngủ. Ta biết nàng đang ngưng thần nhìn ta, nhưng ta vẫn không nhìn nàng. Ta sợ, cho dù chỉ nhìn nàng một lần, bản thân cũng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Tướng quân, ngựa của ngài đã chuẩn bị xong.” Một lão nô bộc dắt theo ngựa của ta, mang một hộp đựng thức ăn, cung kính đứng bên cạnh ta. Ta theo bản năng dừng lại, mang bảo kiếm tra vào vỏ.
“Đây là thức ăn sáng Lâm cô nương đặc biệt chuẩn bị cho ngài.” Lão nô bộc nâng hộp thức ăn hướng ta nói. Ta thuận tay nắm lấy dây cương, thản nhiên nói, “Thay ta đa tạ hảo ý của nàng, ta đã ăn rồi. Cái này—sau khi ta đi rồi, phiền ngươi chuyển lời đến Lâm tướng quân cùng Lưu tướng quân, ta ở trong cung chờ bọn họ.”