Phù Du Mộng

Chương 49: Kính trà

Lúc Tiệp Thiên Di hồi tỉnh,  đã vào đầu giờ thìn, cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, nàng không tiếng động nở nụ cười hạnh phúc. Tay không tự chủ được thít chặt vòng ôm để ái nhân gần gũi không kẽ hở.

Vân Tố Tâm mơ hồ cảm thấy môi bị chiếm cứ, càng lúc càng sâu, một thứ ấm mềm trượt vào quấn quýt. Hơi thở cũng dần bị đối phương chiếm đoạt, kiềm không được mà khẽ cử động tránh né, lại nhận ra bản thân không thể tránh thoát được.

Nàng gian nan mở mắt liền thấy dung nhan quen thuộc phóng đại trước mắt. Đồng tử xám khói như đang trêu tức nhìn nàng. Nhận ra đầu lưỡi đối phương cư nhiên vẫn ở trong mình, mặt liền ửng đỏ.

Tiệp Thiên Di thấy đã đánh thức nàng liền vui vẻ rút lưỡi về, trước khi ly khai còn lưu luyến liếʍ liếʍ. Vân Tố Tâm đều đã hồng sắc đến mang tai. Nàng uất ức giãy giụa trong lòng Tiệp Thiên Di, như thể có ủy khuất nhưng lại không thể nói.

Tiệp Thiên Di bị dáng vẻ này của nàng chọc cười, ôn nhu nhéo nhéo mũi ái nhân, thì thầm: "Tâm nhi, dậy thôi…".

Vân Tố Tâm bĩu môi kháng nghị, cũng nhu thuận rời giường. Nha hoàn nhanh chóng tiến vào dọn dẹp, hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu.

Tiệp Thiên Di còn đang để lão bà bới kim quan, chợt nha hoàn tiến đến thì thầm vào tai nàng gì đó. Nghe xong sắc mặt nàng vốn nhu hòa biến chuyển lạnh lùng. Vân Tố Tâm làm sao không nhận ra dị động của ái nhân, nhưng chưa kịp hỏi thì đối phương đã trấn an, bảo nàng vận hảo y phục, còn bản thân thì ra ngoài.

Tiệp Thiên Di thâm trầm nhìn nha hoàn, ngữ khí lạnh như băng "Chuyện từ chiều hôm qua, thế nào bây giờ mới báo cho ta? Rốt cục đại tiểu thư có chuyện gì không?!".

Nha hoàn kia đều bị uy áp nàng ép đến hít thở không thông, mồ hôi phủ một lớp. Còn chưa kịp hồi đáp đã nghe thấy giọng nói thanh thúy cắt ngang: "Mẫu thân, tảo an".

Chỉ thấy Vân Du một thân lục y  tinh mỹ, làn tóc chỉ dùng hồng lụa buộc hờ, xõa tung trên vai gầy. Bộ bộ khuynh tâm, nhàn nhã tiến đến hướng này. Tiệp Thiên Di cũng nàng dọa một trận, khoát tay để nha hoàn kia thối lui. Cấp thiết quan sát Vân Du, thấy nàng lông tóc không hao tổn sợi nào, mới rút đi bão tố.

"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Du tùy tiện hồi đáp: "Mẫu thân không cần lo, nữ nhi nghĩ chỉ là vài tên đạo chích trà trộn vào vương phủ".

Tiệp Thiên Di có chút mộng, cái nữ nhi này của nàng rốt cuộc đầu nhỏ chứa cái gì đâu.

"Mẫu thân là đang hỏi ngươi có xảy ra chuyện gì hay không? Làm sao lại mất tích?"

Vân Du nhún vai, đạm nhiên cười: "Không phải nữ nhi vẫn an ổn đứng ở đây sao".

Tiệp Thiên Di phức tạp nhìn Vân Du, chỉ có thể thở dài: "Ngươi vô sự là được rồi…". Nàng không thể ép Vân Du nhu thuận được. Chuyện mà nha đầu này không muốn nói, có hỏi cũng bằng thừa. Chỉ mong Vân Du có thể bình an, nàng đã cảm thấy đủ rồi.

Tiệp Thiên Di còn chút chuyện tại quân doanh, nhanh chóng phải ly khai vương phủ. Vân Tố Tâm cùng Vân Du tiến đến Sơ Tuyết viên để kính trà lão phu nhân. Xét về bối phận, Vân Tố Tâm thân là trắc phi, thϊếp thất phải kính trà chính phòng. Chỉ là nàng hiện tại đã được sắc phong là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân. So với tước vị vương phi của Đổng thị thì là ngang hàng, nên chẳng cần phải kính trà nàng ta.

Lúc hai người tiến vào Sơ Tuyết viên thì thϊếp thất đều đã đông đủ. Còn chưa để mẫu tử hai người thỉnh an lão phu nhân, Đổng thị đã thân thiết: "Muội muội đã là người một nhà, còn câu nệ lễ tiết làm gì. Không phải đã qua giờ kính trà nhưng mẫu thân đã trách muội đâu".

Vân Tố Tâm cảm thấy lời nói đối phương chứa châm nhọn, nhưng lại không biết là ở đâu.

Vân Du đứng cạnh nàng lại than thở: "Chủ mẫu nói lời này thật không sai. Nếu biết không ai trách phạt nương lỡ giờ kính trà khi nãy mẫu thân đâu ly khai sớm như vậy đâu…".

Lời của Đổng thị là ngầm chỉ trích Vân Tố Tâm vừa nhập gia đã lỡ giờ kính trà. Khi nghe lời nàng ta tầm mắt lão phu nhân đã thâm trầm. Lời Vân Du vừa rồi lại làm bà cười hoan hỉ.

Chuyện Tiệp Thiên Di hiếm khi ân sủng thϊếp thất trong khi chưa có tước quý truyền dòng,  bà đau đầu không thôi đâu. Vân Du lại hàm ý Tiệp Thiên Di lưu luyến bóng hồng đến lỡ giờ, quả là chuyện đáng mừng.

Bà từ ái cười với Vân Tố Tâm: "Ngươi đều đã là con dâu của ta còn sợ hãi cái gì? Mẫu thân chỉ cần chén trà, khi nào uống mà không được".

Trước giờ chỉ có chủ mẫu mới được gọi là con dâu, nay lão phu nhân lại nói lời này không khác gì đã đánh đồng Vân Tố Tâm là bình thê Tiệp gia. Quả nhiên sắc mặt Đổng thị liền khó coi.

Vân Tố Tâm tâm tư vốn nhẵn nhụi, trước giờ chưa từng biết tâm cơ đấu đá. Nhu thuận thỉnh an lão phu nhân, kính trà cho bà. Lão phu nhân vui vẻ uống trà, đặt vào tay Vân Tố Tâm bao lì xì đỏ. Lôi kéo Vân Du cùng nàng ngồi cạnh mình, thân thiết nói: "Nếu ngươi đã nhập gia, liền là người Tiệp gia. Phải sớm thay Tiệp gia khai chi tán điệp, hiểu không?".

Vân Tố Tâm tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn nhu thuận nghe theo lão phu nhân. Lão phu nhân phi thường yêu thích Vân Tố Tâm. Dung mạo đoan trang, lại biết kính trọng trưởng bối. So với mẫu tử Đồng thị luôn bày ra tư thái xuất thân phủ thừa tướng, thì Vân Tố Tâm làm bà rất hài lòng.

Huống hồ, nàng còn hạ sinh được cực phẩm quân quý, còn không khiến Tiệp gia rạng danh tổ tông sao.

Đổng thị trông thấy Vân Tố Tâm cùng lão phu nhân thân thiết, không thèm để tâm đến mẫu tử các nàng liền tức giận không thôi. Nàng ta đảo mắt nghĩ liền nhìn Vân Du đang an tĩnh phẩm trà, nói: "Đại tiểu thư nhập gia mấy hôm, có chỗ nào không quen không?".

Vân Du chậm rãi nhấp thêm ngụm trà, đáp lời: "Tạ chủ mẫu để tâm, ta cảm thấy vô ưu".

Đổng thị lại lấy khăn tay che đi tiếu ý lạnh lùng của mình, ngoài mặt vẫn thân thiết: "Đại tiểu thư hiện tại là mặt mũi Tiệp gia, phải cẩn trọng nhiều rồi. Đại tiểu thư nhập gia chưa lâu, lễ nghi có thể còn vài điểm chưa thấu, ta mời một mama trong cung đến dạy lễ nghi cho đại tiểu thư, được không?".

Lão phu nhân cũng bị lời của Đổng thị chú ý, suy tư một lúc cũng nói: "Chủ mẫu ngươi nói không sai, ngươi hiện tại là mặt mũi Tiệp gia, không thể nào qua loa được. Lễ nghi tự khắc phải nghiêm cẩn hơn quân quý thông thường".

Vân Du nhàn nhạt cười: "Mọi sự tôn nữ đều nghe theo tổ mẫu an bài".

Lúc Vân Tố Tâm cùng Vân Du ly khai Sơ Tuyết viên cũng đã là một canh giờ sau đó, chậm rãi hồi Thủy Liên viên dùng ngọ thiện. Chỉ là thiện còn chưa được bưng lên đã thấy Tiểu Hỷ hớt hải chạy vào, ngữ khí cấp thiết: "Trắc phi, tiểu thư không xong rồi!".

Vân Tố Tâm sắc mặt liền kinh hãi "Ngươi đây là làm sao?". Vân Du ngồi cạnh bên vẫn một sắc điềm nhiên như cũ, ngữ khí không gợn sóng: "Có chuyện gì thư thả nói".

Tiểu Hỷ phải nuốt khan mấy ngụm khí mới hoàn chỉnh nói: "Khi nãy nô tỳ nghe mấy  nha hoàn bên Hồng Đăng viên bàn luận. Mama mời về dạy lễ nghi cho tiểu thư là một cái mama rất khắc khe, đã có vài quân quý khuê các bị bà ta đánh không đi nổi. Thật sự là không xong rồi tiểu thư!!".

Vân Tố Tâm cũng bị dáng vẻ nghiêm trọng của Tiểu Hỷ dọa sợ, vô thức nắm lấy tay Vân Du, cấp thiết nói: "Thế nào lại như vậy?! Du nhi, ngươi…".

Vân Du có chút thở dài, có nương thân tâm tư quá đơn thuần là tốt hay xấu đâu. Nàng trấn an Vân Tố Tâm: "Nương không cần quá lo, mama đó dù lời hại thế nào cũng phải nể một cái quận chúa như con đâu".

Vân Tố Tâm được nữ nhi làm bất an giảm đi phân nửa, nhưng trong mắt vẫn lo lắng, nàng nói: "Không được, ngươi là nữ nhi của nương. Nhỡ lão mama đó đánh ngươi, nương sẽ rất đau lòng, tuyệt đối không được".

Vân Du châm cho nương mình chén trà nhuận khí, không nhanh không chậm nói: "Nếu vậy nữ nhi thật sự không hợp mắt chủ mẫu rồi, aiz…".

Vân Tố Tâm suy nghĩ một lúc mới ngộ ra, ý định mời mama dạy lễ nghi cho nữ nhi mình là do Đổng thị khởi xướng, mama cũng là do nàng ta an bài lựa chọn, tám phần là muốn chỉnh Du nhi rồi. Hút một ngụm lãnh khí, mẫu tử các nàng vừa nhập gia, nàng ta đã thế, sau này Du nhi nàng còn phải chịu bao nhiêu uất ức đâu.

Càng nghĩ càng bị suy nghĩ mình dọa đến hoa dung thất sắc, Vân Tố Tâm luống cuống: "Du nhi, vậy, vậy làm sao đây, chủ mẫu ngươi… Không được, ta sẽ nói lại với mẫu thân ngươi. Nàng rất thương ngươi tuyệt sẽ không để ngươi chịu ủy khuất…".

Vân Du thấy một chút việc đơn giản mà Vân Tố Tâm mất lâu đến như vậy mới ngộ ra. Bất đắc dĩ trong lòng. Nàng vờ than thở: "Nương, mẫu thân sự vụ quấn thân, chút chuyện hậu trạch, sao để người phân tâm? Vẫn là không nên, như vậy là mang đến phiền phức cho mẫu thân…"

Vân Tố Tâm sắp bị dọa đến khóc: "Cái gì cũng không được. Vậy, vậy phải thế nào đây…"

Vân Du trong mắt ẩn hiện tiếu ý, ngoài mặt vẫn sầu lo theo nương mình, thử dò nói: "Nương, nữ nhi nghĩ thế này. Mẫu thân chưa có tước quý truyền dòng, nếu người hạ sinh được một cái tước quý, thì đám chủ mẫu kia còn dám ngông cuồng với mẫu tử ta thế sao?".

Vân Tố Tâm không hay biết đã bị nữ nhi mình tính kế, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Rồi ý chí nắm tay Vân Du kiên định nói: "Du nhi, con không cần lo, nương nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất!!".

Vân Du trong mắt hiện lên một tia thực hiện được.



Chiều đó Tiệp Thiên Di vừa hồi Thủy Liên viên, còn chưa kịp tắm rửa, đã bị ái thê túm lấy đẩy lên giường. Nàng chấn kinh nuốt ngụm nước bọt: "Tâm nhi, nàng đây là làm sao?".

Liền thấy sắc mặt Vân Tố Tâm như lâm phải đại địch, nghiêm trọng nói: "Thiên Di, vì Du nhi, ta cùng nàng phải sinh được một cái tiểu tước quý!".

Tiệp Thiên Di có chút mộng, nàng chỉ ly khai một ngày, dsã có chuyện gì xảy ra. Nàng ôm lấy hai vai ái thê, ngữ khí có thêm một tia cấp thiết: "Chuyện gì đã xảy ra? Tâm nhi nàng phải nói cho ta biết, Du nhi làm sao?".

Vân Tố Tâm rất muốn nói rõ nguồn căn, nhưng lại không muốn Tiệp Thiên Di thêm nặng tâm. Cắn răng như hạ quyết tâm.

Tiệp Thiên Di còn chưa kịp hỏi thêm gì, thì Vân Tố Tâm đã tháo bỏ y phục trên người mình, gò má hồng hồng: "Thiên Di, nàng, nàng không muốn ăn đậu đỏ nữa sao?".