Phù Du Mộng

Chương 31: Tiệp thiên di

Bên trong trạm dịch Ung Châu thành. Một nữ nhân hắc bào lẳng lặng ngồi phẩm trà tại lương đình, chén trà đặt cạnh nàng đã vơi đi phân nửa, hương trà nhẹ nhàng lan tỏa.

Nữ nhân chống một tay bên má, rèm mi buông hờ, làn tóc xám bới kim quang buông thả một nửa bên vai. Nàng an tĩnh như tượng, cả người đều tỏa khí chất không giận mà uy,  trông qua như đã ngủ. Bên ngoài mưa tuôn dày đặc.

Một tên  quan viên dè dặt tiến vào lương đình, hắn nuốt ngụm nước bọt mới khom lưng hành lễ; "Hạ quan thỉnh an vương gia".

Tiệp Thiên Di vẫn một bộ an tĩnh, mãi đến khi tên quan viên khom lưng đều chua xót mới nghe thấy ngữ không nhanh không chậm của nàng "Chuyện sao rồi?".

Quan viên cung kính hồi đáp: "Hồi vương gia, quả thật bên Tây Dương có vài thương nhân cố tình gây sự với bách tính Ung Châu. Đều đã bị ta bắt lại, chờ vương gia định đoạt".

Chút chuyện nhỏ này vốn không cần đến một cái vương gia giải quyết. Nhưng để lâu dài bách tính Ung Châu thành mang thành kiến với thương nhân Tây Dương. Tổn hại hòa khí hai nước thì không hay. Tiệp Thiên Di mở mắt, đồng tử xám khói một mảnh hững hờ, nàng thong thả nhấp ngụm trà rồi mới nói: "Tam điện hạ mấy hôm nay làm gì?".

Quan viên vội bẩm báo ngay "Hồi vương gia, điện hạ mấy hôm nay đều gieo thuyền thưởng cảnh ở Mạn hà".

Tiệp Thiên Di xoa xoa chén sứ trong tay mình, có điểm lười biếng nói: "Chú ý động tĩnh của điện hạ, nếu nàng ấy có gì bất trắc….". Nói đến đây thì lại bỏ lửng mà thâm trầm nhìn tên quan viên.

Hắn liền răm rắp: "Hạ quan sẽ cẩn trọng dùng mạng mình chiếu cố điện hạ. Tuyệt không nửa điểm bất trắc!!". Tiệp Thiên Di hài lòng gần đầu, phất tay cho hắn lui.

Tên viên quan kia chỉ chờ có vậy, vội vã thi lễ cáo lui. Khi đã rời đi một đoạn xa mới dùng tay áo lau mồ hôi cùng nước mưa ướt đẫm trên trán. Quả là vương gia lớn lên từ chiến trường, uy áp của nàng ta ép hắn đến thở không thông.

Bên trong lương đình, Tiệp Thiên Di trầm tư nhìn nước trà trong chén sứ. Vị Tam hoàng nữ này cùng nàng chẳng có mấy phần thân thiết. Đột nhiên bệ hạ phái nàng vi tuần, nàng ấy lại muốn đi theo. Nàng cũng chẳng muốn có quá nhiều tiếp xúc với các hoàng tước.

Hiện tại nữ đế chưa lập trữ quân, kéo bè kết phái là trăm hại vô lợi. Bản thân nàng cũng không muốn tham dự vào tranh vị. Chỉ là, nếu đã phải mang theo Tam điện hạ, nàng cũng chỉ có thể giữ nàng ấy không lông tóc không hao tổn sợi nào.

Nhấp thêm ngụm trà, Tiệp Thiên Di trông thấy mưa đã tạnh liền ly khai lương đình. Dù không muốn tiếp xúc, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc vị điện hạ này được. Nên cũng đành đơn độc đến chỗ của Phượng Tử Ca một chuyến.

Đến bờ Mạn hà liền thấy thuyền hoa ba lầu của Tam điện hạ đang neo ở bến nhưng chẳng thấy người đâu. Tiệp Thiên Di cũng không vội, thong thả lên thuyền ngồi chờ. Nô bộc vội vã mang trà nước điểm tâm đến hầu nàng.

"Bẩm vương gia, điện hạ ly khai đã được hai khắc, hẳn sẽ sớm quay về"- Nô bộc cung kính thưa trình.

Tiệp Thiên Di lười biếng gật đầu. Mấy hôm liền đều gieo thuyền, hôm nay lại đơn độc ly khai, rốt cuộc vị Tam điện hạ này muốn nháo dạng gì đây? Chỉ là nàng lại không biết, nếu nàng đến sớm hơn một chút, nàng đã gặp được Vân Du.

Cũng không để Tiệp Thiên Di chờ lâu, một khắc sau đã thấy Phượng Tử Ca xuất hiện, nàng một thân lam y vãn kim quang phi thường tiêu soái. Trông thấy Tiệp Thiên Di liền mỉm cười: "Hoàng di, hảo a".

Tiệp Thiên Di cũng gật đầu đáp lại: "Điện hạ, hảo".

Phượng Tử Ca không khách khí, tự nhiên tiến đến ngồi cạnh Tiệp Thiên Di. Tự châm cho mình chén trà, ngữ khí như hỏi thăm chút chuyện nhà: "Hoàng di hiếm khi lại đến chỗ tiểu chất là có chuyện gì đâu?".

Tiệp Thiên Di cười nhạt nói: "Bản vương là nghe nói điện hạ mấy hôm đều gieo thuyền đến khoái hoạt nên mới đến xem thử một chút".

Phượng Tử Ca cười cợt: "Tiểu chất đã để hoàng di chê cười rồi đâu!".

Tiệp Thiên Di lại chỉ cười không đáp, một lúc sau lại nghe thấy Tam điện hạ vô tâm vô phế hỏi: "Hoàng di, người có nghe chuyện của quan phủ Ung Châu chưa ?".

Tiệp Thiên Di nghiêng đầu biểu hiện đang lắng nghe. Phượng Tử Ca lại cười xấu xa, mờ ám nói: "Tiểu chất là nghe nói hắn ta kim ốc tàng kiều mấy năm, bị phu nhân mình phát hiện, hoàng di đoán xem hắn sau đó làm sao?".

Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này Tiệp Thiên Di chẳng có mấy phần hứng thú. Bất quá vừa đến liền ly khai thì không phải, mà ngồi chung với vị điện hạ mà không hữu tiếu hữu thoại lại càng không phải.

Đối phương coi như cũng có điểm nhãn lực, không lấy chính sự đàm luận mà dùng chuyện không đâu này gϊếŧ thời gian cho nàng. Nàng cũng phối hợp hỏi lại: "Làm sao?''.

Phượng Tử Ca cười cợt nói tiếp "Hắn ta bị phu nhân mình đánh cho một trận rồi nhốt vào sài phòng a!!".

Tiệp Thiên Di cũng có vài phần bất ngờ, cũng hiểu được đôi phần. Ung Châu thành là nơi long xà hỗn tạp, có một cái phu nhân là quân quý giang hồ cường hãn cũng không lạ. Nàng cười khẽ: "Phu nhân hắn ta đúng là lớn gan, còn dám đánh cả mệnh quan triều đình".

Phượng Tử Ca cười cười: "Cũng chỉ tại tên quan viên này sợ phu nhân mình quá nên mới để nàng ta làm càn".

Lại mờ ám nhìn Tiệp Thiên Di như đùa như thật hỏi: "Hoàng di, vậy người có từng kim ốc tàng kiều đâu?".

Tiệp Thiên Di có chút ngẩn người, đồng tử xám khỏi lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như cũ: "Chưa từng". Phượng Tử Ca nhạy bén nhận ra trong ngữ khí đối phương có một tia run rẩy không dễ phát hiện.

Sau đó, hai người không nói đến chuyện này nữa, chỉ đơn giản nói vài lời vô nghĩa. Nửa canh giờ sau, Tiệp Thiên Di ly khai. Phượng Tử Ca thâm trầm nhìn bóng lưng của Tiệp Thiên Di.

Từ lần đầu tiên gặp Vân Du nàng đã cảm thấy Vân Du chắc chắn có mấy phần liên quan đến hoàng di, màu tóc cùng mắt giống nhau đến kìa lạ. Bảy năm gặp lại Vân Du lại càng thêm giống hệt Tiệp Thiên Di. Hơn nữa lần trước đến bái phỏng Vân gia, nàng đã thấy Vân Du song thân không đầy đủ càng thêm chắc chắn Vân Du là nữ nhi của hoàng di nàng.

Bằng bất cứ giá nào nàng nhất định phải để vị hoàng di này nhận lại Vân Du, nếu không nàng chẳng thể thú được thê tử.



Sáng hôm sau, trên đường cái Ung Châu thành đột nhiên truyền đến tiếng gào khóc: "Phu quân, chàng thế nào lại chết oan như vậy a?!!".

Một nông phụ ghé vào một cỗ thi thể gào khóc ầm ĩ. Bách tính xung quanh cảm thấy kì quái, nên ghé lại xem. Nông phụ thấy nhiều kẻ đang nhìn thì càng gào khóc lớn thêm: "Oan ức chết ta!! Hu… hu… Lão thiên gia ngó xuống mà xem?! Phu quân ta cư nhiên cứ bị người hại chết như vậy?!".

Người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán. Nông phụ càng khóc càng hăng, bà ta bắt đầu chửi rủa thô tục: "Làm lương y cái gì?! Ta phi… Thiên hạ đệ nhất y gia mà lại bốc thuốc hại chết người sao??!…".

Lại quay sang chỉ vào dược quán trên đường của Vân gia ngay trước mắt: "Các người xem!! Phu quân ta chính là dùng thuốc ở đây mà chêta? Bọn họ lại một mực không nhận?! Thiên lý ở đâu a?!!".

Đám người xung quanh thập phần khó tin. Thấy nông phụ gào khóc đáng thương đến vậy cũng có mấy phần đồng tình. Nông phụ thấy đã có người đồng tình thì khẽ đảo mắt, rồi nhào xuống ôm lấy thi thể nông phu gói trong chiếu rách, khóc đến thảm thương:

"Nhà ta nghèo hèn rách nát, các ngươi khinh khi bách tính beta như bọn ta liền kê dược cho phu quân ta chết oan uổng vậy sao?!".

Lời này của nông phụ đã gõ vào lòng nhiều người. Trước giờ bách tính beta chỉ có thể làm lụng cực khổ mà kiếm cái ăn, thân phận sinh ra đã thấp hèn, cả chữ nghĩa cũng không phép học. Đã vậy còn bị tước quý cùng quân quý khinh thường, sao không có căm phẫn cho được.

Chẳng mấy chốc, bách tính là beta đứng bên ngoài xem náo nhiệt cũng bị nông phụ lôi kéo, mắng mỏ Vân gia y đức thấp hèn liên tục.

Trong dược quán Vân gia, quản sự đều gấp đến đầy đầu mồ hôi. Ả nông phụ này chẳng biết từ đâu ra, vừa sáng sớm đã ầm ĩ trước cửa dược quán, đòi đền mạng. Quản sự vốn định cho bà ta chút bạc rồi đi, nhưng khi nông phụ nhìn thấy bạc ít liền đòi thêm. Hắn không cho, bà ta liền lăn ra khóc nháo không ngừng. Nếu chuyện này nháo đến tai lão gia hắn chỉ còn đường chết.

Nông phụ thì càng khóc càng hăng: "Gϊếŧ người đền mạng!! Hôm nay Vân gia không cho ta được cái công đạo, ta liền báo quan!!" xung quanh liền phụ họa theo: "Phải!! Báo quan!!". Nhất thời cả đường cái ầm ĩ không thôi.

Thấy tình thế sắp náo loạn, quản sự vội tiến ra trấn định nhân tâm. "Mọi người xin trấn tĩnh, y thuật lẫn y đức Vân gia truyền qua trên dưới mười đời. Chuyện lần này chắc chắn có uẩn khúc!".

Ả nông phu kia liền chanh chua hét ầm lên: "Uẩn khúc? Phu quân ta dùng thuốc của các ngươi xong liền lăn đùng ra chết!? Các ngươi còn dám nói có uẩn khúc?!".

Đám người náo nhiệt xung quanh liền ồn ào phụ họa, thậm chí có vài người đứng ra cho rằng mình nhìn thấy nông phu vào dược quán bóc thuốc. Ả nông phụ gào rống: "Phu quân ta chỉ mới nhiễm phong hàn!! Dùng dược của Vân gia các ngươi liền đột tử!! Các người đền mạng cho ta…".

Nói rồi lao vào cào cấu quản sự điên cuồng. Đám người náo nhiệt liên tục bỏ đá xuống giếng, vừa than thở cho nông phụ vừa mắng mỏ Vân gia. Dược quán liền biến thành một mớ hỗn độn.

Bỗng xung quanh phi đến hai đạo bóng đen, nhanh đến kinh người. Chỉ kịp chớp mắt đã thấy quản sự cùng nông phụ đã bị hai bóng đen tách ra. Còn chưa để bọn họ kịp định hình thì một bóng bạch y đã xuất hiện trước cửa dược quán Vân gia.

Bạch y nhân vóc người thanh mảnh nhưng lại không nhu nhược. Chỉ thấy nàng ấy buộc hờ hồng lụa trên suối tóc xám khói. Dung nhan tuyệt luân, đồng tử cũng một sắc xám khói lạnh nhạt, tiếu ý ôn hòa đạm nhiên. Phút chốc đám người vốn dĩ ồn ào bống chốc yên ắng.

Quản sự cùng đám dược đồng thấy nàng xuất hiện liền thở phào nhẹ nhõm, cung kính thi lễ: "Thỉnh an tiểu chủ".

Mà Vân Du chậm rãi ôm quyền thi lễ với đám người, cười nhạt nói: "Tiểu bối Vân Du, các vị hảo".

Đám người xung quanh trông thấy là người của Vân gia, vốn còn định nháo động. Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ hữu lễ của đối phương cũng chỉ có thể nghẹn nín.

Ả nông phụ thấy xung quanh bỗng chốc yên ắng thì vội gào khóc: "Ai da!! Phu quân ta…. Sao chàng lại chết oan thế này?!!".

Vân Du cũng coi như đoán được bảy, tám phần chuyện này. Nàng không mặn không nhạt nhìn nông phụ kia: "Vị phu nhân này không biết vì cớ gì lại nháo động dược quán Vân gia?".

Ả nông phu nghe nàng nói liền chỉ tay vào mặt Vân Du, chanh chua mắng: "Một cái nha đầu chưa dứt sữa như ngươi thì biết cái gì??! Phu quân ta chính là dùng dược của nhà ngươi mà chết!! Ngươi còn dám nói ta nháo?!".

Xung quanh liền có người bất bình phụ họa theo:

"Phải!! Một cái oa nhi thì biết cái gì?! Mau gọi Vân gia chủ ra bồi tội!!"

"Không ngờ Vân gia lại thối nát đến thế này?! Dám làm không dám nhận!!"

"Phải đó, phải đó, ta thật sự ngàn vạn không ngờ Vân gia lại như vậy!!"

….

Đối với mấy lời chỉ trích Vân Du vẫn đạm nhiên như cũ. Nàng nở nụ cười nhàn nhạt "Các vị ngụ tại Ung Châu thành không phải ngày một ngày hai. Danh tiếng Vân gia cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, Vân gia tuyệt không trị bệnh chết người!".

Lời nàng mềm nhưng lại mang theo cỗ uy áp kinh người. Lhút chốc bức tất cả đều phải im lặng.