Khoang thuyền một mảnh trầm mặc, Vân Du lẳng lặng nghe màn mưa rả rít bên ngoài. Phượng Tử Ca lẳng lặng nhìn nàng. Thiên ngôn vạn ngữ phút chốc đều trở thành phù du, hứa hẹn năm nào giờ biến thành gánh nặng…
Phượng Tử Ca, tâm ta quá lạnh rồi, ta cũng không mỹ lệ như vẻ ngoài xáo rỗng này. Ta vốn đã vô dục vô cầu, nàng vẫn nhớ tới ta, ta rất vui… Kiếp này chỉ với ta vậy là đủ…
Trừ nhẫn tâm cùng lạnh lùng, ta chẳng còn lại gì. Ôn nhu ta không có, thiện lương càng không nói tới. Nếu vậy nàng coi trọng ta ở điểm nào mà cố chấp vì ta nhiều như vậy?
Phượng Tử Ca nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt khỏi Vân Du, phương mâu lưu ly nhìn ra màn mưa dày đặc, nàng nhẹ giọng: "Du nhi, ngươi có biết Tiệp Vũ vương gia đương triều không?".
Vân Du vốn nhíu mày lý giải ý tứ của đối phương. Tiệp Vũ vương gia, nàng có từng nghe qua.
Nàng ta một nữ tước quý cấp S đã hơn ba mươi, là một vị tướng quân. Kết nghĩa tỷ muội cùng Phượng nữ đế trước khi đăng cơ. Sau khi Phượng nữ đế đăng cơ, tàn sát hết huynh đệ tỷ muội ruột thịt. Nàng lại phong vị tỷ muội kết nghĩa này làm Tiệp Vũ vương gia. Vậy nên nàng ta chính là vương gia dị họ hiện tại của Đông Yên quốc.
Lúc trước khi nghe đến đây, Vân Du chỉ cười trừ. Phượng nữ đế rõ là đang lung lạc dân tâm, muốn cải biến hình tượng thị huyết của bản thân đây mà. Chỉ là cớ sao Phượng Tử Ca lại nhắc đến vị Tiệp Vũ vương gia này đâu. Vân Du nhàn nhạt hồi đáp: "Tiểu nữ đã từng nghe qua".
Phượng Tử Ca trầm thấp nói: "Cô gọi nàng ấy là hoàng di, nàng ấy họ Tiệp. Nhưng mẫu hoàng nói nàng ấy trên chiến trường dẫn quân như vũ bão nên liền phong tước cho nàng ấy tự phong là 'Vũ'.
Kẻ nào cũng ca tụng tài dẫn quân của nàng ấy, nhưng lại rất ít người đàm luận đến một vài điểm khác biệt của hoàng di. Tỷ như màu mắt cùng tóc độc nhất vô nhị của nàng ấy…".
Vân Du càng lúc càng không rõ dụng tâm của đối phương. Mơ hồ, dự cảm kì lạ của Vân Du cứ lớn thêm một chút. Chỉ là cả bản thân nàng cũng không rõ đó là tốt hay xấu.
Phượng Tử Ca tiếp lời: "Màu tóc của hoàng di cô thế nhưng là sắc xám khói. Giống hệt tóc cùng mắt của ngươi…". Dừng một chút lại nói thêm: "Mà gương mặt ngươi lại có tới bảy phần giống nàng ấy…".
Vân Du trong mắt khẽ động, nàng buông hạ rèm mi, che đi ngổn ngang tròn mắt, chỉ nghe thấy ngữ khí nàng rất nhẹ: "Điện hạ, Tiệp Vũ vương gia đương triều tự danh có phải là Tiệp Thiên Di?".
Phượng Tử Ca liễm mắt: "Đúng là vậy".
Vân Du chấn động không thôi, đồng tử xám khói lắng sâu không nhìn thấy đáy. Nương nàng mười hai năm qua ngoại trừ gặp mộng yểm thì chưa từng nói nàng nghe thêm điều gì về mẫu thân.
Nàng cùng nương đã sớm quen sống nương tựa vào nhau, nàng không quá để tâm đến điều này. Cùng lắm, nàng nghĩ, người tên "Thiên Di" kia là ác mộng của nương nàng. Hoặc có lẽ là một kẻ phụ tình, nên nàng không mang tâm tư đi tìm hiểu về nàng ấy. Ngàn vạn cũng không thể ngờ, bảo làm sao một cái quân quý thôn dã như nàng lại có phẩm cấp cao đến vậy…
Đồng tử xám khói lại khôi phục tĩnh lặng không gợn sóng, nàng ngước nhìn Phượng Tử Ca, nàng khẽ hỏi: "Điện hạ, người nói những điều này với tiểu nữ là vì cớ gì?".
Phượng Tử Ca nở nụ cười với nàng, dung nhan yêu nghiệt rạng rỡ đến làm người nghẹt thở: "Chẳng phải ngươi nói rằng cô cùng ngươi có thân phận khác biệt sao? Nếu thật sự ngươi là nữ nhi của hoàng di thì…". Nói đến đây lại bỏ lửng mà nhẹ nhàng tiến đến áp sát Vân Du, trầm thấp tiếp lời:
"Tại Thế Duyện tự bảy năm trước, cô đã sớm cảm nhận được khí tức quân quý của ngươi. Ngươi hẳn cũng là phẩm cấp SS giống cô đâu. Mà cô là theo hoàng di vi tuần đến Ung Châu, hoàng di vẫn luôn ngụ tại trạm dịch. Nếu ngươi có thể nhận tổ quy tông cùng với phẩm cấp cao như vậy. Ngươi chắc chắn sẽ được phong tước hàm quận chúa, mà cô lúc đó muốn thú ngươi không phải là danh chính ngôn thuận sao?".
Vân Du cảm thấy cơ thể mình từng chút một bị áp bách xâm chiếm. Không rõ vì đột nhiên biết được thân thế của mình hay là vì uy áp của Phượng Tử Ca. Nàng vô thức lui về phía sau một bước. Nàng hạ giọng: "Điện hạ, người hà tất phải như vậy. Năm xưa vốn chỉ là một lời trẻ con, người thế nào lại để tâm nhiều năm đến vậy? Người có chắc những gì mà người cảm thấy lúc này là luyến ái…. Hoặc là chút cố chấp trẻ con?".
Phượng Tử Ca nhẹ nhàng nâng ngọc thủ xuyên qua lớp tóc xám khói của Vân Du, kéo lấy gáy nàng ấn vào lòng mình. Kề sát bên tai: "Vân Du, bảy năm rồi, ngươi nghĩ nếu năm xưa cô chỉ vì chút cố chấp trẻ con mà phải mất đến bảy năm để ghi tâm sao? Cô phải mất đến bảy năm mới tìm được ngươi, mà ngươi chỉ có thể cho cô những lời vô nghĩa này sao?".
Vân Du nâng tay vốn định đẩy đối phương ra nhưng khi nghe xong lời ấy lại không làm được. Đáy lòng chua xót, tay cũng từng chút một hạ xuống bên người, đầu không tự chủ hướng về l*иg ngực ấm áp mà dựa vào. Nàng có lẽ đã hiểu được lời của Thế Không trụ trì bảy năm trước:
"Bần tăng chỉ muốn khuyên thí chủ một câu, khi thứ nên đến cũng sẽ đến,. Thí chủ đừng đấu tranh vô ích, nợ hồng trần là thứ không thể nói là dứt bỏ được. Thí chủ đừng để mình hối tiếc vì điều gì. Đến khi hóa thành phù du vẫn chìm trong mộng mị…"
…
Hồng trần ngắn ngủi đến thế nào. Nhân sinh sớm muộn cũng là phù du. Hôm nay nàng trốn chạy, kiệu sau này nàng có hối tiếc? Mộng mị cũng chỉ do nàng tự dệt mà ra, sợ hãi có ích gì không ?…
Phượng Tử Ca là mộng mị mà nàng nên tránh, hay là khiến nàng phải thúc thủ chịu trói? Là nợ hồng trần của nàng, hay là chấp niệm nặng nề? Là người khiến nàng mệt mỏi, hay động tâm…
…
Cũng không rõ sau đó Vân Du cùng Phượng Tử Ca đã nói những gì. Phượng Tử Ca thật sự đưa Vân Du dạo một vòng Mạn hà. Chỉ là, mưa mỗi lúc một dày, dù Ung Châu thành có phồn hoa thế nào cũng không thể nhìn thấy…
Lúc thuyền cập bến đã là hai canh giờ sau đó. Mưa đã tạnh, tiết trời đã quang đãng hơn một phần. Phượng Tử Ca đưa Vân Du xuống thuyền, ôn nhu giúp nàng vén vài sợi tóc ra sau tai, khẽ hỏi: "Cô đưa ngươi về?".
Vân Du còn chưa từ chối đã bị đối phương đánh gãy: "Để một quân quý đơn độc hồi gia, có phải hoàng tước như cô quá không phong độ?".
Vân Du coi như cũng hiểu được đôi phần tính khí của vị cực phẩm hoàng tước này. Điều nàng ấy muốn, ai cũng không thể phật ý, nhân nhượng với nàng nhiều như vậy đã là giới hạn. Bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Hai thân ảnh lam sắc chấp ô song hành trên đường. Trông như một đôi hồ điệp khởi vũ bên nhau…
Tiễn Vân Du về đến tận cổng Vân gia, Phượng Tử Ca mới quyến luyến rời đi. Nhìn bóng lưng cao ngất ly khai, Vân Du mặc danh kì diệu có điểm hoảng thần.
Phảng phất người kia vừa rời đi thiên địa quanh nàng liền thất sắc. Cảm thấy chỉ mỗi nàng lẻ loi, thật muốn nâng tay giữ lại. Nhưng àng cũng bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Nàng từ khi nào lại trở nên nặng tâm đa sầu đa cảm như vậy.
Đây là thứ mà người ta gọi là ái tình sao. Đúng là không nên dính vào, nó khiến con người trở nên yếu đuối cùng lệ thuộc… Hèn mọn đến đáng thương…nhưng nếu đã trầm luân thì sao đây ?…
…
Chiều đó Vân Du bồi Vân Tố Tâm dùng xong vãn thiện liền cho lui nha hoàn xuống hết. Vân Tố Tâm thấy nữ nhi mình hành động kì lạ như vậy, tâm cũng phút chốc căng thẳng theo. Không kiềm được khẽ hỏi: "Du nhi, ngươi đây là làm sao?".
Vân Du nhẹ nhàng cầm lấy tay Vân Tố Tâm, đạm thanh hỏi: "Nương, người có thể cho nữ nhi biết một chuyện không?".
Vân Tố Tâm cười ôn nhu: "Vậy tiểu quỷ nhà ngươi muốn biết chuyện gì đâu?".
Vân Tố Tâm năm nay vừa tròn ba mươi, thanh xuân vốn đã qua từ lâu nhưng dường như năm tháng đã bỏ quên nàng. Nàng vẫn ôn nhu mỹ lệ như năm nào, cười lên càng phá lệ thanh khiết.
Vân Du thản nhiên hỏi: "Nương, Thiên Di rốt cục là ai?".
Vân Tố Tâm tức thì cấn kinh, rõ ràng ngữ khí Vân Du phi thường mềm nhẹ, nhưng lại như một chùy sắt hung hăng gõ vào lòng nàng. Sắc mặt nàng nháy mắt tái đi: "Du, Du nhi, con nói gì vậy?".
Vân Du liễm mắt: "Nương, người đã mất mười hai năm trốn tránh. Lẽ nào người không nghĩ đối diện một lần sao?".
Vân Tố Tâm nhìn Vân Du, nữ nhi nàng ngày một giống nàng ấy. Đôi khi nàng còn ngỡ ái nhân năm xưa tìm lại mình. Nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng của mỗi mình nàng. Nữ nhi nàng thiên tư sáng suốt như vậy, nàng biết Vân Du đã sớm đoán ra năm sáu phần. Nhưng nàng lại không muốn để Vân Du biết những chuyện năm xưa. Một đoạn cố sự bi thương đó, nàng vừa muốn quên lại vừa muốn nhớ.
Nàng cúi thấp đầu, khẽ nói: "Du nhi, ngươi thế nào lại muốn biết những chuyện này?".
Vân Du chỉ cười mà không đáp, Vân Tố Tâm cũng chẳng thể nhìn thấu tâm tư nữ nhi nhà mình được nữa. Nàng trầm mặc, Vân Du an tĩnh chờ đợi. Chỉ là, cuối cùng chỉ nghe thấy ngữ khí sầu muộn của Vân Tố Tâm: "Du nhi, tha thứ cho nương. Nương chẳng thể cho con biết được gì. Bởi chính nương ngoại trừ tên nàng ấy, thì cũng chẳng thể biết được gì nữa…
Sau này, Du nhi, nương xin con… đừng nhắc đến chuyện này nữa…". Nói đến đây đã có thêm một phần nức nở cùng cầu xin.
Vân Du nghe thấy cũng không ngoài dự tính, nàng cầm lấy tay Vân Tố Tâm như trấn an. Nhẹ nhàng lắc đầu, biểu hiện mình sẽ không truy vấn nữa. Vân Tố Tâm càng cảm thấy áy náy cùng nữ nhi, lại trông thấy tấm dung nhan quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, kiềm lòng không được mà bật khóc nức nở.
Vân Du chỉ có thể bất đắc dĩ lau nước mắt cho nương mình. Thầm thở dài trong lòng. Nương nàng day dưa không rõ với một cái vương gia đương triều, là tốt hay xấu đâu…
…