Vân Du nghe tới đây thì thấy trong mắt Vân Cát Ngôn đầy bi thương.
Tâm tâm niệm niệm, mòn mỏi chờ ngày mình cùng ái nhân có thể song túc song phi. Nhưng khi mở mắt lại nhận ra dưới lớp khăn hỉ rực rỡ kia lại là một gương mặt xa lạ. Nhận ra người mình ái ân đêm qua lại là một kẻ khác.
Có thể không đau, không giận sao?… Nhưng càng nhiều hơn là ân hận, tự trách… Chính mình là kẻ phản bội, là kẻ đã phụ bạc lại hẹn ước… Đó là điều cỡ nào đau khổ, mấy ai hiểu được.
Vân Du nhàn nhạt nhấp ngụm trà: "A di, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc".
Liền thấy Vân Cát Ngôn cười chua chát: "Ta cũng đã tra xét, ngươi biết không. Thật sự lúc đầu ngoại công ngươi đúng là đã mang sính lễ cầu thân An tiểu thư.
Nhưng khi người đến Ung Nam thành, không biết An gia đã nói điều gì. Cuối cùng người được cầu thân lại trở thành An thiếu gia. Mà ta lại là kẻ cuối cùng được biết, nhưng lúc đó mọi chuyện cũng đã rồi".
Nói tới đây cả người Vân Cát Ngôn vương đầy một cỗ bi thương, đau xót. Mất một lúc nàng mới nói tiếp, giọng nàng lạc đi: "Mãi đến một năm sau đó, ta mới biết, là vì Ly nhi tuy là đại tiểu thư An gia. Nhưng nàng là thứ xuất, nương thân nàng chỉ là một nha hoàn. Cả phụ thân cùng gia chủ An gia đều cho rằng nàng không xứng để gả vào Vân gia.
Thật đáng cười, chỉ vì một câu 'không xứng', mọi cố gắng của ta cùng Ly nhi phút chốc hóa thành phù du".
Vân Du nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Cát Ngôn trấn an. Vân Cát Ngôn dần dần bình tĩnh, nàng gượng gạo cười vỗ vỗ tay nhỏ của Vân Du, nàng nói tiếp: "Cũng không phải ta chưa từng nghĩ nạp Ly nhi vào cửa. Nhưng ngươi cũng biết đó, phụ thân là người coi trọng quy củ. Làm sao chấp nhận một đôi tỷ đệ cùng vào cửa thờ một phu.
Hơn nữa ta cũng không dám gặp Ly nhi. Nàng có lẽ rất hận ta, ta sợ, ta thật sự rất sợ nhìn thấy nàng nhìn ta dưới ánh mắt thù hận. Ta sợ ta chẳng thể nhìn thấy nụ cười an nhiên của nàng năm nào nữa…".
Vân Du trầm mặc một lúc, nàng lơ đãng hỏi: "Vị An tiểu thư đó, nếu tính đến đây cũng đã hai mươi bốn, hai mươi lăm đi, hẳn đã lập gia thất?".
Vân Cát Ngôn khẽ lắc đầu: "An gia cũng đã mấy lần muốn gả nàng đi làm thϊếp, nàng thà tự vẫn cũng không chịu. Đến giờ nàng vẫn rét lạnh ở An gia. Ta, ta…nếu có không xứng, cũng là ta không xứng với nàng, không xứng với tấm chân tình của nàng…"
Vân Du hỏi: "Vậy nếu có thể rước An tiểu thư vào cửa, a di nghĩ sao?".
Vân Cát Ngôn thất thần rồi lại cười khổ: "Nếu thật sự có khả năng, ta cũng đâu mất đến bảy năm…".
Vân Du ngược lại chỉ cười: "Chỉ cần a di có muốn hay không thôi?".
Vân Cát Ngôn sửng sốt nhìn Vân Du, chỉ thấy đôi đồng tử xám khói trong suốt không thấy đáy, nàng mấp máy môi: "Ý của ngươi là…".
Vân Du nói: "A di chỉ cần trả lời Du nhi, trong bảy năm qua ngươi có mấy phần tình cảm với di phu?".
Vân Cát Ngôn đáp không do dự: "Năm xưa kẻ đẩy Ly nhi ra trước vó ngựa chính là hắn ta. Nhưng vì nhờ hắn ta và nàng mới được gặp nhau, vì thế ta mới không chấp nhất với hắn.
Bất quá mấy hôm trước cả bức họa duy nhất của Ly nhi hắn còn đốt, ta vốn muốn hưu hắn, nhưng cũng vì phụ thân mà lùi một bước".
Vân Du gật đầu hài lòng: "Vậy là được rồi. Du nhi sẽ có cách để a di rước An tiểu thư danh chính ngôn thuận vào cửa, không phải làm thϊếp… Mà là bình thê".
Vân Cát Ngôn chấn kinh nhìn nàng, chỉ thấy tiểu nha đầu kia tựa tiếu phi tiếu. Chẳng qua nội tâm nàng còn chút do dự: "Nhưng còn Ly nhi, nàng ấy…".
Vân Du trấn an: "A di không cần lo, chẳng phải trong bức họa An tiểu thư đã nói vẫn luôn chờ người sao. Chữ 'ly' và 'ngôn' trên bức họa đã nói rõ nàng chưa từng hận người, vẫn luôn tin người".
Vân Cát Ngôn sửng sốt rất lâu cuối cùng lại nỉ non: "Thân ly tâm bất ly, tâm ngôn bất khả thuật". Cuối cùng trấn tĩnh nhìn Vân Du: "A di tin ngươi". Nàng cùng Ly nhi đã lãng phí mất bảy năm, không thể phí hoài thanh xuân mãi được.
Vân Du buông hạ chén trà, ra hiệu Vân Cát Ngôn đến gần, thì thầm gì đó vào tai nàng, còn Vân Cát Ngôn nghe xong thì chấn động không thôi…
Chiều hôm ấy, Vân gia tập trung tại đại sảnh dùng vãn thiện. Vân Duẫn nhìn thấy Vân Du chỉ đến đơn độc, ông khẽ hỏi: "Nương ngươi đâu?".
Vân Du hồi đáp: "Nương lại nhiễm phong hàn, người sợ đến lại nhiễm mọi người, nên nương đành dùng thiện ở Nguyệt Các viên".
Vân Duẫn gật đầu nói: "Chút nữa ngươi ghé qua dược đường, bảo Tần quản sự lấy nhân sâm mang về hầm cho nương ngươi".
Vân Du nhu thuận đáp: ''Vâng, ngoại công". Vân Duẫn vẫy vẫy tay để nàng đến ngồi cạnh mình, Vân Du cũng nhu thuận nghe theo.
Một lát sau Vân Cát Ngôn cùng An Ngọc Thạch mới lần lượt tiến vào đại sảnh, nhưng cả hai đều không đi cùng nhau.
Khi mọi người đều đã an vị. Vân Duẫn mới bảo nha hoàn bưng vãn thiện lên, vừa lúc Vân Cát Ngôn sắc mặt lạnh tanh đứng lên nói: "Phụ thân, nữ nhi có chuyện muốn thưa".
Vân Duẫn nhíu mày: "Có gì dùng thiện xong hãy nói".
Vân Cát Ngôn lại kiên định lặp lại: "Nữ nhi không nói một ngày liền một ngày không ăn ngon ngủ yên".
Vân Duẫn có chút bất an, nhưng cũng gật đầu để nàng nói. Vân Cát Ngôn mặt không đổi sắc: "Nữ nhi muốn hưu phu".
Vân Duẫn lạnh lùng thốt: "Ta đã nói là chuyện này không nhắc đến, ngươi đã hai mươi có hơn, gia thất cứ bề bộn vậy sao?".
An Ngọc Thạch ngồi cạnh bên sắc mặt đã xanh mét. Nhưng khi nghe Vân Duẫn nói xong thì mới thở phào nhẹ nhõm. Lại có chút đắc ý nhìn Vân Cát Ngôn.
Vân Cát Ngôn cúi đầu suy tư một lúc mới nói: "Nếu vậy nữ nhi muốn nạp thê" toàn bộ đại sảnh đầu bị chấn kinh bởi lời này.
Vân Duẫn sắc mặt khó coi, ông khàn giọng "Nạp thê? Ngươi muốn nạp thϊếp, ta chấp thuận, nạp thê khi đã có chính phòng, đây là thể thống gì?".
Vân Cát Ngôn sóng lưng vẫn thẳng tắp: "Hoặc là hôm nay nữ nhi hưu phu, hoặc nữ nhi sẽ nạp bình thê. Phụ thân, xin người chấp thuận một trong hai".
Vân Duẫn nộ không thể át, đập bàn làm chén trà chấn động dữ dội, ông lớn tiếng nói: "Nạp bình thê, đây là đạo lý gì, nghịch tử ngươi tức chết ta sao?".
Nói rồi khó khăn thở dốc, Vân Du ngồi cạnh bên vội vã vung tay nhỏ vuốt ngực thuận khí thay ông. Nét mặt hoảng loạn nói "A di người thế nào lại vậy? Người còn không mau tạ lỗi với ngoại công. Người cùng di phu đã nên phu phụ bảy năm, người thế nào lại có thể nói ra lời như thế?"
An Ngọc Thạch mơ hồ có điểm không đúng, nhưng không đúng là ở đâu, hắn cũng không rõ.
Vân Cát Ngôn lạnh lùng thốt: "Phải, hắn vào cửa cũng đã bảy năm, nhưng đến nay vấn chưa lần hỉ mạch, chỉ riêng chuyện này ta đã đủ hưu hắn".
Vân Duẫn vốn đang tức giận không thôi. Bhưng khi nghe lời Vân Cát Ngôn liền có điểm suy tư. Lời nàng nói không sai, bảy năm qua An Ngọc Thạch xác thực khiến người khác quá thất vọng.
Vân Duẫn thở phì phò, sắc mặt phi thường kém, Vân Du ngồi bên cạnh sắp gấp đến nói lộn xộn: "A di người đừng nói nữa. Mau tạ lỗi với ngoại công nhanh lên, tình nghĩa phu thê ngần ấy năm người chỉ vì vậy liền nháo sao?".
Vân Cát Ngôn cười khảy: "Bảy năm trước, phụ thân người hẳn là còn nhớ. Người mà nữ nhi muốn thú là An tiểu thư, chưa lần nhắc đến An thiếu gia, nhưng thế nào hắn lại vào cửa cũng chỉ có hắn biết".
An Ngọc Thạch đập bàn đứng dậy, gắt lên chanh chua: "Vân Cát Ngôn ngươi đừng có quá đáng!! Ngươi nghĩ Vân gia ngươi có mấy phân lượng?! Thú được ta là có phúc phận lắm rồi!!".
Vân Du trong mắt xoẹt qua một đạo ám quang. Mà sắc mặt Vân Duẫn đã khó coi cực điểm. Năm xưa khi nữ nhi hắn nói muốn thành thân. Hắn cũng không phản đối. Nhưng khi lựa chọn giữa An thiếu gia dòng chính và An tiểu thư xuất thân hèn kém, ông đã lựa chọn An Ngọc Thạch nhưng.
Chính vì thế bảy năm qua, nữ nhi hắn luôn có mấy phần khuất mắt với hắn. Vốn nghĩ thời gian sẽ làm các nàng hòa hợp. Nhưng bảy năm rồi, cả một lần hỉ mạch cũng chưa từng. Điều đó chứng minh cái gì, độ tương thích của cả hai là không có, vậy làm sao trông mong hài tử gì.
Ông già rồi, nếu đại phòng cứ kéo dài như vậy, hậu thế Vân gia sẽ thế nào. Ông cũng chỉ có Vân Cát Ngôn là tước quý. Ông khẽ thở dài mệt mỏi: "Ta ưng thuận ngươi nạp thϊếp, ngươi muốn nạp ai?". Sắc mặt An Ngọc Thạch nháy mắt tái xanh.
Vân Cát Ngôn vẫn thẳng lưng như trúc, ngữ khí nàng mang theo một cỗ kiên định vô hạn: "Phụ thân, nữ nhi là muốn nạp An tiểu thư vào cửa làm bình thê!!".
Vân Duẫn tức giận không thôi: "Tỷ đệ cùng vào cửa đã không chút thể thống, nay còn muốn làm bình thê? Quá vô lý!!".
Vân Du vội vã ngã chén trà cho ông nhuận khí: "Ngoại công, người đừng nóng giận, a di chắc chỉ nhất thời hàm hồ thôi".
Vân Duẫn ngước mắt nhìn đại nữ nhi, chỉ thấy nàng mím môi không nhượng bộ. Ông thở dài, là năm xưa ông đã sai, một bước sai, bảy năm sai. Ông lạc giọng: "Ta nói rồi ta chỉ cho ngươi nạp thϊếp". Nói đến đây ông đã khoan nhượng để An Ly Ly vào cửa nhưng cũng chỉ được làm thϊếp.
An Ngọc Thạch đương nhiên nghe được ý tứ của ông, hắn mấp máy môi: "Phụ thân, người sao có thể để tiện nhân kia vào cửa chứ?".
Vân Duẫn trầm giọng: "Ngươi ngồi yên đó". Uy thế bức người, đối với An Ngọc Thạch ông đã đủ thất vọng rồi.
…