Phù Du Mộng

Chương 1: Xuyên

Nơi này là đâu, tối quá!

Vân Du không nhìn thấy gì cả, không cử động được, cũng không mở mắt được nữa. Cả người nàng co ro bó buộc trong không gian nhỏ hẹp.

Rõ ràng nên vùng vẫy để thoát ra khỏi đây, nhưng Vân Du lại không làm. Nàng tham luyến nơi này, tham luyến sự ấm áp mà không gian này mang lại.

Ấm áp, đã bao lâu nàng chưa cảm nhận được nó?

Từ khi mẹ ruột nàng bỏ nàng trước cổng cô nhi viện năm 5 tuổi để kết hôn với người đàn ông khác? Từ khi sống hai năm cơ cực nơi cô nhi viện túng thiếu? Hay từ khi nhận ra bộ mặt đằng sau nghĩa phụ mình…

Nàng không rõ, hoặc có lẽ suốt 30 năm mà nàng đã sống, nàng chưa từng cảm nhận được ấm áp. Nếu biết khi chết đi sẽ tìm được một nơi ấm áp cho mình. Có lẽ nàng đã lựa chọn chết từ lâu rồi…

Cũng không biết bao lâu, Vân Du mới mơ hồ tìm lại được chút thần trí. Nàng cảm thấy bất an, không phải do nàng. Mà dường như cỗ bất an đó truyền từ không gian ấm áp truyền cho nàng.

Nàng nghe thấy một giọng nữ nhân trẻ tuổi, trầm trầm nói: "Tố Tâm ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Nươi định giữ lại hài tử này thật sao. Ngươi biết làm vậy là đồng nghĩa với việc bị Vân gia từ bỏ hay không?".

Vân Du có chút mờ mịt, rồi nàng lại nghe thấy một giọng nói khác. Lần này là của một nữ nhân khác, cũng khá trẻ, ôn nhu như nước: "Tỷ, người đừng nói nữa. Đây là hài tử ruột thịt của ta, ta làm sao có thể bỏ được đâu?".

Dường như có thể cảm thấy nàng ấy vừa ôn nhu cười vừa vuốt ve hài tử của mình… Chỉ là tiếp theo Vân Du đã không nghe thấy được gì nữa. Nàng lại chìm vào một nỗi miên man bất định… Lý trí dần rời rạc, không bất an, cũng không còn khái niệm thời gian…



Có lẽ là rất lâu nữa, Vân Du lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, giọng nói dịu dàng của nữ nhân hôm nọ.

Dường như ngày nào nàng ấy cũng nói chuyện với nàng. Nàng ấy nói rất nhiều. Lúc kể những chuyện vui Vân Du lại cảm thấy cũng vui theo nàng ấy. Đôi lúc nàng ấy nói đến những chuyện không vui, Vân Du cũng bất an.

Dần dần, Vân Du cũng chấp nhận được một điềum nàng xuyên không rồi, còn là xuyên vào một vị thai phụ còn rất trẻ nữa.

An tĩnh nằm trong bụng "mẹ" nàng lại biết được rất nhìu chuyện. Tỷ như "mẹ" nàng hiện tại gọi là Vân Tố Tâm, có một tỷ tỷ tự danh Vân Cát Ngôn.

Còn nữa dựa vào cách xưng hô của hai người, thì có lẽ nàng đã xuyên đến cổ đại rồi, mà còn là một triều đại không có trong lịch sử. Nương nàng lại là một nữ nhân không có phu tế thế nhưng lại mang thai.

Vân Du đối với những chuyện này chỉ một mảnh tĩnh lặng. Nàng không rõ vì sao khi chết đi lại có thể xuyên không. Đúng hơn nên gọi là chuyển thế đầu thai. Thế nhưng sao nàng vẫn nhớ mồn một những kí ức kiếp trước kia. Bất quá hết thảy đã sớm không còn quan trọng nữa.

Hôm nay nương nàng lại nói chuyện với nàng. Ngày nào nàng ấy đều dành thời gian nói chuyện với nàng. Nàng ấy chưa từng oán hận bất cứ điều gì, thanh khiết như chính cái tên của nàng ấy. Bình bình đạm đạm.

"Hài tử, nương có lỗi với con, nương chẳng thể cho con một cái 'gia' hoàn chỉnh… Mẫu thân con giờ này chắc đã lập gia thất với quân quý khác mất rồi… Có lẽ nàng ấy chưa từng yêu nương. Thế nên nương không cho nàng biết gì về sự tồn tại của con, con có hận nương không?…"

Giọng nói của Vân Tố Tâm luôn ôn nhu như xuân thủy, thập phần ấm áp. Giờ đây phủ một tầng bi thương càng chọc người thương tiếc.

Nhưng khi Vân Du nghe vào thì chỉ thấy một mảnh thiên hôn địa ám. Nàng ba mươi tuổi tuổi xuyên thành một hài nhi chưa chào đời cũng đành. Nương nàng có thể còn nhỏ tuổi hơn nàng cũng không sao. Xuyên đến quá khứ cũng chịu.

Hết lần này đến lần khác, cư nhiên xuyên thủng một cái ABO văn, tiết tháo đây?? Đùa nhau sao??? Vậy nên dưới cơn kích động Vân Du cứ vậy mà xuất thế.

Vân Tố Tâm chỉ cảm thấy bụng mình một trận quặn thắt. Như có ai đang túm lấy tim gan mình dùng sức kéo ra. Hài nhi của nàng thường ngày đều an tĩnh nhu thuận, thế nào mà… không xong!! Chỉ có thể là…



Vân Cát Ngôn như thường lệ đến thăm muội muội mình. Còn mang theo vài thang thuốc dưỡng thai. Lúc trong thấy muội muội nhà nằm trên trường kỉ ôm bụng, mặt mày tái xanh.

Nàng hoảng loạn vứt hết đồ trong tay xuống, hối hải chạy đến, cấp thiết hỏi: "Tâm nhi, ngươi đây là làm sao?! Ngươi đừng làm tỷ tỷ sợ…"

Vân Tố Tâm cố gắng áp chế cơn đau, mồ hôi lạnh đầy trán. Môi đã bị chính nàng cắn đến trắng bệch. Nàng gian nan nói "tỷ tỷ… Ta… Ta nghĩ… Ta sắp sinh…".

Mặt Vân Cát Ngôn nháy mắt biến đổi.



"A!!!…a!…"

Từng tiếng kêu đầy thống khổ của Vân Tố Tâm từ trong phòng truyền ra, hòa cùng cơn mưa cuối hạ càng rả rít thê lương. Xen lẫn là tiếng bước chân dồn dập của đám nha hoàn, tiếng giục khô khan của bà đỡ.

Vân Cát Ngôn bất an đi đi lại bên ngoài. Nàng là tước quý, quân quý sinh nở không thể tiến vào được. Nhìn từng chậu máu từng nha hoàn bưng ra, Vân Cát Ngôn càng thêm thấp thỏm không thôi, cuối cùng thở dài đầy bất lực.

Muội muội nàng, nhị tiểu thư Vân gia, là quân quý cấp S. Từ nhỏ đã là hòn ngọc quý của Vân gia, chưa một lần thụ khổ. Ai mà ngờ được chính vì quá cưng chiều nàng ấy mà cớ sự mới ra nông nỗi này.

Muội muội nàng bị một tên tước quý vô trách nhiệm lừa gạt tiêu kí mang thai rồi bỏ đi.

Lúc phụ thân biết chuyện này cũng tức giận không thôi, muốn Vân Tố Tâm lạc thai*. Vân Tố Tâm lại nhất quyết không chịu. Dưới cơn tức giận, phụ thân đuổi Tâm nhi ra khỏi Vân gia.

(*lạc thai: bỏ con)

Thân là tỷ tỷ, từ nhỏ Vân Tố Tâm luôn do Vân Cát Ngôn một tay chiếu cố mà lớn lên.

Mẫu thân tạ thế sớm, phụ thân nặng gánh gia tộc. Vì thế tỷ muội các nàng đều chỉ nương tựa vào nhau. Lúc Vân Tố Tâm bị đuổi khỏi Vân gia, Vân Cát Ngôn đã đón nàng về sống tại tiểu trạch ở hậu sơn Vân gia.

Nàng cũng không ít lần khuyên Vân Tố Tâm lạc thai, tẩy trừ tiêu kí, làm lại từ đầu. Lấy danh nghĩa Vân gia trong chốn giang hồ cùng phẩm cấp, lo gì Vân Tố Tâm không tìm được một tấm chồng tốt, nhưng mà… aizz… Thế sự vô thường…

Giờ đây muội muội nàng đang sinh nở, thế mà cũng chẳng có tước quý nào bồi bên. Tuy nàng cũng là tước quý, nhưng chỉ là tỷ tỷ. Làm sao có thể so được với tước quý bạn đời…

"Sinh rồi… Bẩm đại tiểu thư, nhị tiểu thư sinh rồi, là một nữ hài quân quý…"- Bà đỡ bước ra cung kính bẩm báo. Vân Cát Ngôn nghe xong liền vội vã chạy vào trong ngay.

Bên trong, nha hoàn đã thanh lý sạch sẽ, cung kính thối lui ra ngoài.

Vân Cát Ngôn nhìn thấy muội muội nhà mình đã đau đến mức ngất liệm trên giường, tay vẫn ôm khư khư một đoàn chăn nhỏ. Nàng đau lòng nhẹ nhàng tiến đến, thay Vân Tố Tâm chỉnh hảo góc chăn, rồi mới ngồi xuống bên cạnh.

Trong đoàn chăn gấm là nữ hài vừa mới sinh. Dathịt tuy còn nét đỏ hỏn của anh nhi nhưng vẫn phì nộn khả ái. Dung mạo non nớt nhưng đã có đường nét sắc sảo. Chắc chắn tương lai sẽ là một mỹ nhân.

Đặc biệt là đôi đồng tử. Nữ hài thế nhưng lại có đôi đồng tử xám khói sắc, thập phần huyền lệ. Mỗi lần nữ anh chớp mắt, lại có cảm giác từ đôi đồng tử nở rộ ra từng ánh xám, chọc người kinh diễn. Cả màu tóc cũng nhợt nhạt hơn người khác rất nhiều.

Vân Cát Ngôn hiếu kì quan sát nữ hài, mà Vân Du cũng đang hiếu kì nhìn nàng.

Cẩn thận không tiếng động, Vân Cát Ngôn ôm lấy Vân Du từ tay Vân Tố Tâm, tỉ mỉ tìm tòi nhìn nàng.

Đây là chất nhi của nàng, là chất nhi đầu tiên của nàng, chỉ tiếc nó lại tới không đúng thời điểm. Kể ra cũng kì lạ, nữ hài này từ lúc chào đời lại im lặng không một tiếng khóc. Dường như nó biết nương mình rất mệt, rất cần thanh tịnh.

Nàng dùng tay chọc chọc má Vân Du, khinh khinh nhíu mày: "Thế nào lại không khóc, lẽ nào bị câm sao?"

Nói đoạn định vỗ mông nàng, Vân Du liền lập tức hé miệng "y nha, y nha" liên tục chứng minh mình không bị câm.

Đùa sao, nàng đã ba mươi tuổi về tâm lý. Sao có thể để người khác vỗ mông được. Vân Cát Ngôn bị hành động của nàng chọc cười.

Vừa lúc Vân Tố Tâm tỉnh lại, nàng mấp máy môi nỉ non: "Hài tử… Hài tử của ta…".

Vân Cát Ngôn vội đặt lại Vân Du vào lòng nàng, trấn an nói: "Đừng lo, là một nữ hài rất khả ái".

Vân Tố Tâm ôm chặt lấy nữ nhi của mình, mỉm cười vui vẻ, khóe mắt đã phiếm lệ. Nàng run run vuốt ve gương mặt của nữ nhi, thì thào nói: "Hài tử… hài tử của nương… Hảo giống…".

Vân Cát Ngôn thấy vậy đáy mắt cũng một mảnh nhu hòa. Nàng nói: "Tâm nhi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi.

Ta đã dặn nha hoàn hầm canh sâm bồi bổ cho ngươi. Còn nữa, ngươi vốn là quân quý tay yếu chân mềm, sắp tới còn phải chiếu cố nữ nhi. Ta sẽ để lại vài nha hoàn mama để chiếu cố mẫu tử các ngươi. Đừng lo, ta sẽ không để phụ thân biết chuyện này."

Vân Tố Tâm nhìn tỷ tỷ. Nàng nợ tỷ tỷ nàng rất nhiều, không có nàng ấy, e rằng mẫu tử các nàng đã lưu lạc đến mức thảm hại nào rồi. Từ chân tâm nói một câu: "Tỷ tỷ, cảm tạ ngươi".

Vân Cát Ngôn khẽ cười "Ta là tỷ tỷ ngươi, hết thảy đều là ta nên làm, ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ cần dưỡng hảo thân thể là được rồi".

Nói rồi chậm rãi lui ra ngoài, trước khi đi còn tỉ mỉ giúp mẫu tử Vân Tố Tâm đóng cửa. Tránh hàn khí của màn mưa nhập vào hại thể.

Còn Vân Du thì phức tạp nhìn "mẹ" mình. Nữ nhân trước mắt này cùng lắm chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. So với kiếp trước của nàng còn nhỏ tuổi hơn nhiều. Nhưng lại là người đầu tiên trong cả hai kiếp cho nàng cảm nhận được hai tự "ấm áp". Thà bị đuổi khỏi gia tộc cũng toàn tâm chiếu cố nàng, nói không cảm động là giả.

Vân Du của kiếp trước đã chết từ lâu, nàng bây giờ chỉ là chính nàng. Nếu lão thiên gia đã cho nàng một tân nhân sinh, vậy nhất định nàng phải sống thật tốt. Chiếu cố hảo thân nhân của mình, không để bản thân phải hối tiếc vì điều gì.

Đặc biệt là nữ nhân trước mắt này, cũng là nương nàng, nàng nhất định sẽ không để nàng ấy chịu khổ.

Ây, khoan khoan thế nào lại cởi y phục ra rồi??? A, sao lại ấn nàng vào chỗ đó chứ?! Nàng sẽ không mυ'ŧ đâu, không mυ'ŧ, tuyệt không mυ'ŧ… thế nào lại mυ'ŧ rồi… Thật ra sữa mẹ cũng không tệ…

Vân Tố Tâm nhìn nữ nhi mình lúc đầu còn không ngừng "a…a…" phản kháng, bây giờ lại ngoan ngoãn mυ'ŧ sữa, đáy lòng một trận thỏa mãn.

Đây là hài tử của nàng và nàng ấy, giống nàng ấy đến bảy tám phần. Nàng đã không giữ được tâm người mà mình yêu, thì chí ít nàng vẫn còn hài tử của nàng ấy. Dù là chấp niệm chốn hồng trần, nàng cũng cam nguyện gánh…



"Ngoan nào, nữ nhi của nương ngoan nhất mà…" Vân Tố Tâm ôm Vân Du ngồi ở lương đình sưởi nắng, thi thoảng lại ôn nhu thì thầm với nữ hài.

Hôm nay đã là tròn một tháng từ lúc Vân Du xuất thế. Việc mà nàng làm hằng ngày là chỉ ngủ, làm ổ trong lòng Vân Tố Tâm, còn có mυ'ŧ sữa. Khụ khụ, để một cô bà bà như nàng vùi vào lòng một thiếu nữ mà mυ'ŧ sữa, xác thực có chút xấu hổ. Nhưng mà nàng còn lựa chọn khác sao.

Có điều những lần như vậy, Vân Du đều đỏ mặt xấu hổ. Thế nhưng vào mắt của nương nàng thì nàng lại đang nghịch ngợm làm nũng. Nàng thật là… aizz…

Vân Tố Tâm dù sao cũng là một thiếu nữ vừa vào xuân sắc, xuân mâu thủy động, sinh con xong càng phá lệ yêu kiều thướt tha. Vân Du nuôi một tháng này càng mập mạp trắng trẻo như một cái bánh trôi nước, thập phần khả ái. Hai mẫu tử ôm nhau sưởi nắng càng thêm hài hòa ấm áp, làm người cũng phải ghen tỵ.

Nha hoàn đứng bên cạnh nghĩ thầm. Dù nhị tiểu thư đúng là làm ra loại chuyện bại hoại gia phong, nhưng lại sinh được một nữ hài khả ái như vậy. Coi như lão thiên gia cũng không bạc đãi ai cả…