Chương 723: Kɧıêυ ҡɧí©ɧ
Ông đã từng điều tra người phụ nữ Lăng Phẩm Viện này, thiên kim tập đoàn nhà họ Lăng, thiếu tá bộ đội đặc chủng, ngấp nghé Xích Dương đã lâu.
Lúc trước ông chính là sợ Xích Dương bị Lăng Phẩm Viện nhanh chân đến trước, lúc này mới nhân cơ hội sinh nhật của Chung Thiên Thiên gọi Xích Dương đến nhà. Cũng là ông ngầm đồng ý Chung Thiên Thiên bỏ thuốc Xích Dương.
Cho nên bây giờ thấy Lăng Phẩm Viện khí thế rào rạt đi tới, trong lòng Chung Khuê Quân liền có so đo.
Quả nhiên, sau khi va vào ông, Lăng Phẩm Viện trực tiếp vọt tới trước mặt đoàn người Lãnh Tấn Bằng, chào một cái quân lễ cực kì tiêu chuẩn có lực với Lãnh Tấn Bằng.
"Báo cáo thủ trưởng, tôi muốn khiếu nại!"
May mắn mọi người đều sắp ăn xong, nếu không giờ phút này nhìn thấy Lăng Phẩm Viện, đoán chừng cũng không có khẩu vị gì.
Thanh âm của Lăng Phẩm Viện vô cùng lớn, bàn này của bọn họ vốn là thu hút ánh mắt của mọi người, bị cô hô lớn như vậy, một bàn này lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lãnh Tấn Bằng là biết chuyện Lăng Vân Hiên ngày hôm qua, cho nên giờ phút này nhìn Lăng Phẩm Viện, trong lòng rất không thích. Nhưng làm tư lệnh, đối mặt yêu cầu của mỗi một vị binh sĩ, ông đều có nghĩa vụ lắng nghe, cũng trợ giúp giải quyết.
"Nếu như cô có điều gì muốn khiếu nại, mà lại nhất định phải tìm tôi, có thể chờ chút nữa đến bộ tư lệnh."
Dù sao Lăng Phẩm Viện cũng từng lập qua mấy cái công huân, xem như công thần của bộ đội. Cho dù biết chuyện ngày hôm qua hoàn toàn là cô không đúng, hôm nay khiếu nại cũng hoàn toàn là cô gây chuyện, nhưng mà Lãnh Tấn Bằng vẫn muốn cho cô một cơ hội.
Nhưng mà --
Rất nhiều người đều không biết quý trọng cơ hội lúc nó ở ngay trước mặt, chờ đến mất đi mới hối hận.
Rất rõ ràng, Lăng Phẩm Viện chính là người như vậy.
"Nếu như chờ chút nữa đến phòng làm việc của ngài khiếu nại, có lẽ ngài sẽ không xử lý chuyện này. Thậm chí còn có khả năng che giấu chuyện này xuống. Cho nên tôi muốn khiếu nại ngay trước mặt tất cả sĩ quan cao cấp trong quân đội, hi vọng tư lệnh có thể xử lý công bằng, công chính, công khai!"
"Cô còn chưa nói là chuyện gì, liền nói tôi sẽ làm việc thiên tư trái pháp luật, cách nói như vậy, có phải là có chút không chịu trách nhiệm hay không?"
Lăng Phẩm Viện bị nghẹn họng một chút, nhưng nhìn dáng vẻ ân ân ái ái của Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn, nghĩ đến ngày hôm qua Chung Noãn Noãn vậy mà đánh bại cô hai lần, Lăng Phẩm Viện liền không phục.
Cô cảm thấy, cho dù hôm nay cô làm chuyện như vậy, Xích Dương sẽ hận cô cả một đời, cũng sẽ bởi vì chuyện như vậy mà vĩnh viễn cự tuyệt cô ở ngoài cửa, nhưng cô cũng nhất định phải làm như vậy.
Bởi vì làm như vậy, thứ nhất có thể hoàn toàn đánh bại sự đắc ý của Chung Noãn Noãn ở trước mặt cô, thứ hai, cô cũng có thể lập công lần nữa thông qua chuyện bắt được Chung Noãn Noãn.
Cho nên dù là không chiếm được, cô tuyệt đối cũng sẽ không để Chung Noãn Noãn đạt được.
"Chất vấn ngài như vậy thật là lỗi của tôi! Trong lòng tôi, tư lệnh ngài vẫn luôn là một người chính trực, nghiêm cẩn, bao dung, rộng lượng. Cho nên tôi tin tưởng ngài nhất định có thể xử lý việc này chính xác. Chỉ là tôi không tin một số người mà thôi. Dù sao có một số người quá mức giỏi về ngụy trang."
Dứt lời, Lăng Phẩm Viện còn nhìn Chung Noãn Noãn một chút.
Nhưng mà Chung Noãn Noãn căn bản là không để ý tới cô, tiếp tục chống lại với những đồ ăn trước mặt đến cùng.
Mặc dù cô nhiều tiền, nhưng cô là một người tham ăn. Muốn ăn tốt, còn không xoi mói đồ ăn, mặc kệ là sơn trân hải vị, vẫn là cơm hộp rẻ tiền, cô đều là một đứa bé ngoan không kén ăn, mà lại không muốn lãng phí lương thực.
Dù sao trong năm cô bị bọn buôn người bán vào tổ chức kia, cô từng khắc sâu cảm nhận được vì một bữa cơm cũng có thể bị người gϊếŧ, nếu như không gϊếŧ người, kết quả chính là cô bị gϊếŧ.