Nhìn theo hướng Hoàng đế cùng Kiều Sở đi xa, âm thanh bàn tán xung quanh bắt đầu lớn dần, không ai biết Hoàng đế cùng với Kiều Sở sẽ trao đổi cái gì, nhưng Kiều Sở có thể sẽ trở thành Duệ vương phi là một sự thật không thể chối cãi.
Tất cả những cô nương ở đây đều là vì Duệ vương mà đến, trong số những người đã bị thua cuộc, giờ phút này nhìn thấy Duệ vương, lại càng cảm thấy không phải là không có chút tiếc nuối.
Nam tử này vóc người cao lớn, kiên cường, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều rất tao nhã, nếu dung mạo của hắn không bị hủy, không mang tật ở chân thì với khí chất như hắn sẽ không thua bất kỳ một vị hoàng tử nào. Hắn trên chân tuy có tật những vẫn đi lại bình thường, không cần hằng ngày phải dựa vào xe lăn.
Cái đó liền thôi đi, quan trọng chính là loại tình cảm trân trọng của hắn đối với Kiều Sở, hành động cúi đầu vốc nước cho Kiều sở kia, có nữ tử nào sẽ không hâm mộ ghen tị?
Đặc biệt là Kiều Dung, nàng ta lôi kéo ống tay áo của Kiều Mi, la lên: “Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nghĩ ra cách gì đó nha”
Kiều Mi nhẹ nhàng cười, đột nhiên nhàn nhạt hỏi: “Ngươi không phải là thấy Duệ vương rất chướng mắt đó sao? Thật không cảm thấy tỷ phu của ngươi tốt hơn rất nhiều?”
Kiều Dung kinh hãi, cả người run rẩy, mạnh mẽ ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa.
Kiều Mi khóe môi vẫn mang ý cười, ánh mắt khẽ động nhìn thái tử, lại thản nhiên đánh giá Duệ vương một chút.
Bên kia thái tử đang cùng Duệ vương, Hạ vương,Trữ vương cùng một vài hoàng tử khác nói chuyện, Vương Mãng cùng Phàn Như Tố đứng một bên, thỉnh thoảng ứng đối nói cười vài câu.
Bọn họ nói chuyện với nhau, phong thái ung dung, vài người thỉnh thoảng tách ra, hòa thuận vui vẻ, thật giống như đối với kết quả cuộc nói chuyện giữa Hoàng đế và Kiều Sở là không mấy bận tâm. Hạ vương cùng Duệ vương thấp giọng nói chuyện cười đùa, chút hiềm khích giữa bọn họ vừa rồi tựa hồ tan như mây khói.
Chỉ trừ bỏ Hiền vương.
Hoàng hậu nôn nóng, gắt gao nhìn Lang Lâm Linh. Lang Lâm Linh lại trầm mặc không nói, không hề như hoàng hậu dự đoán rằng nàng sẽ qua đó gặp Duệ vương, thậm chí nàng còn không có nhìn hắn, cân mày thanh tú giãn ra, trên mặt nhìn không ra một chút biểu tình.
Hoàng hậu cười nhạt: “Linh nhi, ngươi không nói lời nào, cô mẫu cũng không ép ngươi, nhưng sau khi Hoàng thượng trở về, bổn cung vô luận thế nào cũng phải nói với hắn một câu”
Trong lòng Hiền vương lại đột nhiên chấn động, thấp giọng nói: “Lâm Linh, ngươi thành thật nói cho ca ca biết, ngươi cùng Duệ vương có phải hay không đã có da thịt chi thân?”
*****
Thương chuyết đình.
Mạc công công buông Kiều sở ra.
Kiều Sở vốn còn tưởng mình sẽ không thể đứng vững, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí mát lạnh từ trong bụng dâng lên, đau đớn trước đó dường như giảm đi rất nhiều. Nàng hiểu được dược của Duệ vương đã phát huy tác dụng, nam nhân im lặng ôn nhu kia có vẻ là một cao thủ dụng dược.
Trước mắt tình trạng của Kiều Sở chính là nàng hoàn toàn không còn thời gian để hoàn thành trận đấu nữa, một người đang rơi vào thời điểm mất đi hi vọng của mình, căn bản không có một ai có thể trấn tĩnh như bình thường.
Hoàng đế đứng đưa lưng về phía nàng, thân ảnh vận Minh hoàng cẩm phục kia khiến hô hấp của nàng có chút khó khăn.
Hoàng đế đột nhiên xoay người, một cuộn tranh trắng như tuyết trên tay Hoàng đế bung xuống, chạm đến mặt đất. Thanh âm uy nghiêm vang lên: “Đây vốn chính là đề mục của trận thứ hai, nếu công chúa có thể hoàn thành sẽ trở thành vương phi của Duệ vương.”
*****
Không biết là nha hoàn của vị tiểu thư nào chợt hí hửng, cất giọng the thé nói: “Hoàng thượng trở lại rồi a!”
Mọi người đang nói chuyện với nhau nhất thời giật mình, đều ngẩn đầu lên nhìn. Ở chính giữa vườn hoa, Hoàng đế đang bước tới, một bên Mạc công công dìu đỡ Kiều Sở công chúa.
Không ai nghĩ bọn họ nói chuyện lại nhanh như vậy, ước chừng chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, mà có lẽ là còn chẳng xong nổi một chén.
Quan trọng là, kết quả thì sao?