Chỉ trừ bỏ Hoàng đế, còn lại tất cả mọi người sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Sau lưng người nọ chậm rãi đứng lên.
Bầu không khí có chút đè nén, Kiều Sở nhíu mày, nhìn lớp lớp tầng da mỏng như cánh ve rớt trên mặt đất, bàn tay khi nãy vừa nắm qua tay nàng lúc này da đã không còn lấm tấm những vết màu đen nữa, mà thay vào đó là da thịt trơn bóng như ngọc. Nam nhân trên mặt cũng không còn những vết sẹo lồi lõm, trên mặt người nọ chỉ còn lại một chiếc mặt nạ da người. Bên dưới mặt nạ, hiện lên một đôi con ngươi trong suốt ấm áp, chỗ khóe mắt hai bên gò má có hơi hơi phồng lên.
Ai cũng biết, người nam nhân này trên mặt có sẹo.
Nam nhân ngồi trên chiếc xe lăn kia nhanh chóng đứng lên, đi đến trước mặt nam tử, tháo ra mặt nạ sắt trên mặt, cung kính khom người dâng lên. Nam tử đem mặt nạ sắt mang vào.
Dư hương dường như vẫn còn nhàn nhạt vương nơi cánh mũi, nhưng lão Thiết hầu hạ đổi đàn hương trong lúc đó lại tức khắc trở thành một người khác.
Hoàng đế khẽ nhíu mày: “Lão Bát, ngươi cần gì một nữ tữ đối với ngươi bất niệm tình?”
Duệ vương trầm mặc một lát mới nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, Kiều cô nương dù thế nào vẫn là người có tâm, chẳng qua là đặt vào một tiểu nô tì mà thôi. Nhi thần cùng nàng mới gặp, còn tiểu tỳ kia là theo bên người nàng, nếu tâm nàng tha thiết nghĩ tới nhi thần ngược lại mới là không thật. ‘Thục nhân quân tử, kỳ nghi nhất hề‘ *, đây là phụ hoàng dạy bảo, nhi thần một khắc cũng không dám quên. Kiều Sở cô nương chẳng phải là người như vậy hay sao?” (Thục nhân quân tử, kỳ nghi nhất hề” : Một câu thơ trong bài thơ “Chim bồ câu” (鳲鸠). Câu này ý chỉ người chính chực thì lời nói phải đồng nhất, trước sau như một, nói phải đi đôi với việc làm)
“Hơn nữa phụ hoàng ân điển, cho phép Kinh Hồng cải trang xem trận đấu, trước đó có qua các phòng đổi đàn hương. Chỉ vừa thoáng nhìn, Kinh Hồng đã đối với nàng…nảy sinh tình cảm”
Nảy sinh tình cảm, không một ai nghĩ đến Duệ vương sẽ nói như vậy.
Duệ vương hắn tính tình trước nay vốn ôn hòa, e dè, cũng bởi bản thân có khiếm khuyết khiến tính hình hắn luôn trầm tĩnh, không giao tiếp nhiều, cũng không thích giao tiếp. Hắn thậm chí có khi còn không thượng triều, chỉ nhàn rỗi ở nhà, lúc thượng triều cũng tuyệt không nói nhiều, càng không cùng huynh đệ tranh luận cái gì. Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, ý tứ bức thiết như vậy, chỉ vì một nữ nhân.
Kiều Sở nhất thời hoảng hốt, mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt nữ tử sâu sắc nhìn lại đây, là nhìn về phía Duệ vương. Nhưng ngực nàng đang đau nhói, lại lo lắng cho thương thế của Mỹ Nhân, căn bản không rảnh bận tâm người đó là ai.
Hiền vương khẽ nhìn Hoàng hậu một cái. Không cần Hiền vương nhắc nhở, Hoàng hậu trong lòng đã có tính toán. Cái đích trước mắt bọn họ gần như đã sắp đạt được rồi, không ngờ giữa chừng lại nảy sinh chút biến hóa, nàng sao có thể cam tâm. Hoàng hậu trầm ngâm một lát, sau đó đối với Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, người là tự mình hạ đề thi vì Kinh hồng mà tuyển phi, mà các vị đại nhân cũng đã góp không ít công sức. Kinh Hồng hắn tuổi còn trẻ, khó tránh khỏi suy nghĩ không chu toàn, e sẽ không chọn được người tài đức”
Lời Hoàng hậu nói ra thật cao minh, Hoàng đế đích thân hạ đề thi, nếu bây giờ Hoàng đế không hoàn tất trận thi đấu này chẳng phải là phụ tấm thịnh tình của các vị trọng thần triều đình?
Vương Mãng lặng lẽ thu chân về. Trong triều bấy giờ đảng phái mọc lên như rừng, lần này ai cũng muốn đem Duệ vương kéo về phía mình, Hoàng đế chính là người rõ ràng hơn ai hết. Mà Hoàng hậu mở miệng vừa đúng lúc, để hắn tránh phải mở lời rước phiền toái. Ai cũng biết Hoàng đế trước nay vốn rất ghét chuyện kết bè kéo phái, lúc này càng nói ít lại càng tốt. Có lẽ Thái tử sớm đã đoán được Hoàng hậu sẽ mở lời, cho nên một thanh chiết phiến của Thái tử đã sớm đặt trước mặt ngăn hắn tiến lên phía trước. Thời khắc hắn lui về, rõ ràng nhìn thấy Thái tử thoáng đưa mắt nhìn Kiều sở một cái.