Cô gái đó, chính là Hải Lam
Cánh cửa trước mặt cô đóng kín. Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt từ bên trong qua khe cửa lọt ra ngoài.
Hải Lam nhắm mắt lại, đẩy cửa đi vào.
Đó là một cửa hiệu đổ cổ, Hải Lam nhìn thấy từng hàng từng hàng những dãy kệ dựng đứng. Bên trong hiện ra một cái bàn bát tiên, ở đó có một cô gái đang ngồi, nhìn thấy Hải Lam cũng không giật mình, tiện tay chỉ vào một chỗ ngồi bên cạnh mình.
Hải Lam mơ hồ nhớ cô gái này tên gọi là Lâm Lang. Hải Lam ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Lâm Lang đang chăm chú nhìn về phía trước mặt mình.
Hải Lam cũng nhìn theo, lặp tức giật mình, nhìn thấy nơi đó bày ra ba chiếc gương dài bằng đồng
Trong chiếc gương ở giữa, không hề phản chiếu ra bất cứ cảnh vật gì trong cửa hiệu, bên trong gương, chỉ có cát vàng bay đầy trời, lại còn vang lên tiếng người nhộn nhịp.
Nhìn vào chiếc gương bên trong cùng, có thể nhìn thấy đỉnh những khối thạch ngọc bích mơ hồ như ẩn như hiện.
Những nhân viên mặc đồng phục lao động không ngừng đi ra đi vào, gấp gáp di chuyển.
Còn ở chiếc gương ngoài cùng, hiện ra đám đông người đang chen lấn…
“Vương mộ hiện còn đang được đào bới, người ta hy vọng bên trong mộ thất sẽ tìm ra được một mật đạo nào đó dẫn tới nơi đặt quan tài chứa thi thể của Đông Lăng vương….Phát hiện này có lẽ sẽ để lại chấn động trong lịch sử……”
Hải Lam suy nghĩ một lát xong miễn cưỡng cười hỏi: “Đây có phải là TV hiện đại nhất mới ra đời?”
Lâm Lang sửng sốt, cười nhẹ một tiếng: “Cô đang nói đùa sao?”
“…”
“Nguyện kính, đây là chính là nguyện kính, hồi tưởng lại tâm nguyện, hướng tâm nguyện về ba chiếc kính này, nó sẽ làm cho người ta nhìn thấy cảnh tượng muốn xem nhất trong lòng”
Hải Lam rúng động trong lòng, giật mình hỏi gấp: “Cô, rốt cuộc cô là ai?”
Lâm Lang không trả lời, hỏi lại: “Theo cô thì, quan tài của Đông Lăng vương rốt cuộc nằm ở đâu?”
Trong chiếc kính ở giữa, hiện ra cảnh tượng hơn mười nhân viên công tác xếp thành một vòng tròn, đang thấp giọng bàn về cái gì đó, mỗi người đều mang thần sắc nghiêm túc. Bỗng nhiên một người tách ra, tạo thành một chỗ hổng, nhìn vào bên trong, lập tức một quan tài đỏ như máu đập vào mắt.
Hải Lam ngưng mắt nhìn huyết quan, nói: “Hắn và tôi không quan hệ, cô có thể cho tôi biết Tần Ca___”
“Ai nói hắn cùng cô không quan hệ?”
Lâm Lang phất tay một cái, Hải Lam sửng sốt nhìn hình ảnh trong chiếc gương đồng nháy mắt đã biến mất, bên trong chỉ còn lại một mảnh hư vô, mặt gương bóng loáng sáng ngời.
“Hải Lam, cô có biết Hiệu ứng Hồ Điệp không?”
“Cô Lâm, tôi thực sự không hiểu cô đang muốn nói cái gì, tôi chỉ muốn gặp lại Tần Ca, mặc dù Tần Ca như vậy, nhưng tôi……tôi vẫn muốn gặp lại anh ấy!”
Hải Lam gấp gáp ngắt lời Lâm Lang
Lâm Lang chăm chú nhìn bàn tay nắm chặt của Hải Lam thật lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Hải Lam, là hiệu ứng Hồ Điệp”
Hải Lam ngẩn ra, hô hấp có chút dồn dập, cô nghiêng ánh mắt, đột nhiên phát hiện, xung quanh cô bóng đêm bỗng trở nên tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng hắt ra từ một ngọn đèn dầu, cô cùng Lâm Lang lúc này dường như hòa vào nhau……Chỉ còn là một cái bóng.
Cô không biết là bản thân mình đang kinh ngạc hay sợ hãi, tay lại không thể nhúc nhích, đối diện với một khuôn mặt tái nhợt.
Lâm Lang hơi khép mi mắt, nhẹ giọng hỏi: “Cô có sợ tôi không?”