Tâm cổ. Nếu cô chết, Lâm Vũ cũng chết. Cho nên hắn mới vào mộ thất.
Kẹp tóc của cô được hắn giữ, cũng vì dùng nó mới có thể giữ lấy khăn tay bên người, đặt ở ngực, đến bây giờ cô mới hiểu được điều đó.
Trái tim cô co thắt, có điều là không rõ là cô đau, hay là Lâm Vũ đau?
Cô nghiêng người lảo đảo trở về, khuôn mặt mọi người trước mắt dần dần trở thành những chấm màu phức tạp mơ hồ.
Sau lưng có tiếng người gọi cô, tựa hồ là tiến sĩ cùng Lâm Vũ, tiếng khóc của bà Tần, của Lâm Tư Vi cùng thanh âm nghẹn ngào nhàn nhạt của Lâm Vũ.
Cô cắn chặt răng, muốn tự rõ ràng, không oán không nợ, vĩnh viễn không còn liên quan nữa: “Cô Lâm, cô không mắc nợ tôi cái gì cả, nếu có thì Tần Ca cũng đã thay cô trả hết rồi. Anh ấy thay cô mà chết, tôi biết, cho dù như thế nào, thì thời điểm tôi gặp khó khăn, là Tần Ca cũng đã cho tôi một chỗ dung thân, giúp tôi đóng học phí, cho nên cô không cần nhắc lại nữa”
Bà Tần gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Vũ, Tần Bách Xuyên đứng một bên, không lên tiếng. Đôi mắt sưng đỏ của Lâm Tư Vi như cười như không nhìn Lâm Vũ, lại nhìn Hải Lam, giống như Hải Lam vừa thắng một trận oanh liệt. Càng nhiều người kinh ngạc nhìn về phía cô, bọn họ dường như tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ nói những lời như vậy.
Hải Lam dừng bước, đứng thẳng người, chậm rãi đưa mắt nhìn bốn phía.
Linh đường rơi vào im lặng.
Cái nhìn này cơ hồ tiêu hao chút sức lực chống đỡ còn lại của cô, thân thể cô lảo đão, chợt nghe một âm thanh từ phía sau truyền tới:
“Như vậy bây giờ còn muốn gặp lại Tần Ca nữa hay không?”
Hải Lam chấn động mạnh, nghi hoặc đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy một cô gái mặt âu phục màu trắng đứng ở phía cuối linh đường, đang thản nhiên nhìn cô, hoặc có thể….đó là giọng nói của Lâm Vũ, cô không xác định được.
Cô gái kia có nước da màu mật, bộ dáng lại vô cùng xinh đẹp, lấp lánh như thủy tinh, vừa nhìn thấy nháy mắt đã khiến cho người ta không thể dễ dàng rời mắt.
Lâm Vân Thông nhìn ông Tần, Tần Bách Xuyên lại nhíu mày, trầm giọng nói: “Là ai cho người lạ vào đây?”
Trợ lý của ông ta cả kinh, lập tức cùng trợ lý của Lâm Vân Thông đã vội vã đi qua, muốn đuổi cô gái kia đi.
Cô gái chỉ lắc lắc đầu, liền quay người rời đi.
Lâm Vũ đột nhiên vùng ra khỏi cánh tay của bà Tần, khàn khàn giọng nói: “Tần Ca, tôi muốn gặp Tần Ca, cô vừa rồi nói cái gì, cô là ai? Không, là cô nói bậy, làm sao có thể……….”
Lâm Vũ cười the thé, lại ngã quỵ xuống đất.
Cô gái đó khẽ nhướn mày, thấp giọng nói: “Tôi là ai? Rất nhiều năm về trước, người ta gọi tôi là Lâm Lang. Phố Tây Ninh, số mười tám. Ai muốn tới thì tới đi”
Tất cả mọi người đồng thời kinh ngạc, mấy người đàn ông vừa đến gần, cô gái kia đã biến mất ở cửa, giống như khi đến, không một tiếng động.
*******************
Đêm.
“Tôi yêu anh ấy, yêu mãnh liệt điên cuồng,
…giấc mơ tàn nhẫn của tôi đã vỡ tan, nhưng tôi vẫn không muốn quên…..”
Từ phía xa có tiếng hát truyền đến, cô gái lau mảnh vụn bánh dính ở khóe miệng, hai cánh tay ôm trước ngực, cơn gió trong đêm đông có chút rét lạnh, cô cứ thế đi trên đường đã một ngày, vết thương trên vai chưa lành càng lúc lại càng đau.
Từ trong bệnh viện tỉnh lại, cô liền nghe được tin tức cái chết của Tần Ca, khi nhập viện vẫn mặc bộ quần áo lao động, bên trong túi còn có một chút tiền, cô nghiêng ngã lảo đão chạy tới nhà Tần Ca. Đến khi từ linh đường đi ra, phát hiện trên người không đủ tiền, nhà của cô lại ở rất xa, suy nghĩ một lát, cuối cùng mua hai cái bánh mì vừa đi vừa ăn, đi đến chỗ này.
Phố Tây Ninh, số mười tám.