Nhớ Em Thành Bệnh

Chương 16: Quỳ xuống xin lỗi

Thẩm Nhu nói ra lời này đã tiêu sạch tất cả dũng khí của cô.

Bố mẹ Thẩm bị lời nói của cô dọa sợ, trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.

Ngược lại là Thẩm Nhu, cô rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, nói tất cả mọi chuyện mình chứng kiến nghe thấy cho hai người, bao gồm cả chuyện ở cửa phòng, bắt gặp Giang Trì Ý đè Cố Thiến lên cửa hôn nồng nhiệt.

Thẩm Nhu vừa nói xong, Trần Tú Hoa đã nổi giận, tức giận đập tay lên bàn, vẻ mặt tức giận, “Giang Trì Ý! Cái tên nhóc thối tha kia!”

“Đã là người sắp kết hôn, sao còn có thể không kiềm chế như thế…” Trần Tú Hoa tức giận đến mức đi đi lại lại trong phòng khách, thật sự không biết nên mắng Giang Trì Ý thế nào mới có thể khiến mình và con gái thoải mái.

Thẩm Hậu lại có vẻ bình tĩnh, ông còn ý thức được nguyên nhân Giang Trì Ý không nói tới người bạn ở nhờ phòng là ai.

“Thằng nhóc thối tha đó coi con gái tôi là ai chứ?” Thẩm Hậu càng nghĩ càng tức giận.

Thấy hai người tức tới mức huyết áp tăng vọt, Thẩm Nhu có chút hối hận vì đã thẳng thắn thành khẩn.

“Bố mẹ, con nói cũng không phải để chọc giận hai người.” Thẩm Nhu đứng dậy đỡ Trần Tú Hoa ngồi xuống, lại rót cho Thẩm Hậu một ly trà.

Nhưng lửa giận làm sau có thể dễ dàng bình ổn.

Trần Tú Hoavừa ngồi xuống lại lập tức đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi phải tới hỏi lão Giang xem ông ta đã dạy ra loại con trai gì!”

“Mẹ…” Thẩm Nhu nhanh chóng giữ chặt bà, “Con nói vậy chỉ muốn giải trừ hôn ước, cần sự đồng ý của bố mẹ.”

Cô cũng không muốn tới Giang gia tranh cãi.

Thẩm Hậu cũng kéo Trần Tú Hoa lại, suy nghĩ một chút, tốt xấu gì bà Giang cũng là chị em tốt của bà xã nhà mình, không nên vì chuyện của con mà gây mất tình cảm.

“Thằng nhóc Giang Trì Ý này bắt nạt đến đầu con, hôn ước này con không muốn nữa, tất nhiên bố mẹ đồng ý.” Sắc mặt Thẩm Hậu nặng nề nhìn Thẩm Nhu, “Chuyện giải trừ hôn ước này, để bố đi nói.”

“Mẹ con hai người ở nhà chờ đi.”

Thẩm Hậu hùng hổ ra ngoài.

Thẩm Nhu muốn ngăn, lại bị Trần Tú Hoa giữ chặt.

“Để bố con đi đi, để ông ấy dạy dỗ thằng nhóc thối tha kia!”

“Để người phụ nữ khác ở nhờ phòng cưới của mình, nó thật là… tức chết mẹ rồi!” Trần Tú Hoa lại bắt đi đi lại không ngừng trong phòng khách, miệng không ngừng chửi rủa.

Thẩm Nhu không biết nên khuyên thế nào, nhưng chỉ cần trong lòng mẹ thoải mái, mắng Giang Trì Ý thì làm sao?



Thẩm Nhu và Trần Tú Hoavẫn luôn ở nhà chờ.

Đợi tới hơn 12 giờ, Thẩm Hậu mới say khướt trở về.

Nhìn thấy ông lay động đi vào cửa, hai người nhanh chóng ra nghênh đón.

Một thân Thẩm Hậu toàn mùi rượu, mặt cũng đỏ bừng, nhìn là biết uống rất nhiều, miệng còn lẩm bẩm an ủi Thẩm Nhu, “Nha đầu… con yên tâm, chú Giang và dì con bên kia… đều đứng về phía con!”

“Hai người không biết thôi… Chú Giang cũng tức giận, giận tới mức rút thắt lưng đánh tên trời đánh kia…”

Thẩm Nhu, “…”

Trần Tú Hoa đứng một bên nhíu mày, oán trách Thẩm Hậu làm không xong việc.

Thẩm Hậu, “Rượu này… rượu này là lão Giang… bọn họ… bọn họ bồi tội với Tiểu Nhu nhà chúng ta… Bà nói tôi có thể không uống sao?”

Trần Tú Hoa im lặng.

Dù sao giao tình giữa hai nhà cũng rất sâu, hơn nữa nhân phẩm cha mẹ Giang Trì Ý, bà và Thẩm Hậul à người hiểu rõ nhất.

Trước kia Thẩm Nhu thích Giang Trì Ý lâu như vậy, Trần Tú Hoa nhìn thôi cũng đau lòng. Là Thẩm Hậu an ủi bà, hai người hiểu rõ gia đình Giang Trì Ý, nếu Thẩm Nhu thật sự gả cho nó, bố mẹ chồng sẽ đều đứng về phía cô, so với gả cho một người khác không biết có bố mẹ chồng thế nào thì còn tốt hơn.

Chủ yếu là hai nhà gần nhau, tuy rằng gả con gái ra ngoài nhưng cũng chỉ cách mấy bước.

Nói cách khác, Trần Tú Hoa nể mặt mũi vợ chồng nhà họ Giang mới để mặc Thẩm Nhu thích Giang Trì Ý.

Sau này Giang Trì Ý cầu hôn Thẩm Nhu, lời nói kia chân thành tha thiết, đến Trần Tú Hoa còn bị cảm động.

Cố gắng của con gái bà cuối cùng cũng được đền đáp.

Mặt thấy hôn lễ sắp tới, tất cả đều đã an bài gần xong, thằng nhóc này lại… trong lòng Trần Tú Hoa vẫn không dễ chịu, bà cũng muốn rút thắt lưng đánh nó.

Thẩm Nhu không nói chuyện, chỉ giúp Trần Tú Hoa dìu Thẩm Hậu vào phòng khách.

Chờ Thẩm Hậu ngồi ổn định, ông nhớ ra cái gì đó, đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn về phía Thẩm Nhu, “Tiểu Nhu này… thằng nhóc thối nói nó và người phụ nữ kia không có quan hệ gì.”

Nguyên văn câu của Giang Trì Ý là, anh và Cố Thiến chưa từng xảy ra quan hệ.

Anh còn nhớ rõ ràng, lúc sáng tỉnh lại cũng không có cảm giác gì lạ thường, quần áo vẫn mặc trên người.

Cho nên anh rất xác định, tuy rằng mình uống say nhưng cũng không vượt rào.

Nhưng nghe Thẩm Nhu nói cô tận mắt nhìn thấy anh và Cố Thiến hôn nhau nồng nhiệt ở cửa…

Trong lúc bị phạt quỳ, chuyện này vẫn luôn xoay quanh trong đầu Giang Trì Ý.

Cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất —

Đó là anh uống say, dưới trạng thái ý thức không rõ ràng mạo phạm Cố Thiến.

Loại chuyện này cũng không thể đi hỏi Cố Thiến được.

Nếu chuyện thật sự xảy ra, Cố Thiến người ta còn lo gây ảnh hưởng tới tình cảm của anh và Thẩm Nhu, chính mình nhịn nhục, cái gì cũng không nói.



Thẩm Nhu nghe lời Thẩm Hậu nói, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cô tận mắt chứng kiến Giang Trì Ý đè Cố Thiến trên cửa mà hôn.

Cũng không thể là ảo giác của cô được.

Coi như… coi như Giang Trì Ý thật sự không phải cố ý, anh chỉ là say rượu nhận sai người…

Trước đây không phải Thẩm Nhu chưa từng khuyên bản thân như vậy, nhưng cô không thuyết phục nổi bản thân mình.

Trong đầu lại càng rối rắm khiến tâm tình Thẩm Nhu trở nên phức tạp.

Lúc này, Thẩm Hậu lại nói ra một tin tức động trời, “À phải rồi, dì, dì Giang của con, bà ấy, bà ấy tới phòng cười bên kia, đuổi, đuổi người đi.”

Mẹ của Giang Trì Ý – Trần Thục Ngọc nhìn Thẩm Nhu lớn lên từ nhỏ, đối xử với cô như con gái ruột của mình.

Từ nhỏ đến lớn mua cho cô quần áo, đồ chơi,… không kém chút nào so với bố mẹ Thẩm Nhu.

Đêm nay nghe thấy Thẩm Hậu lên án hành vi của Giang Trì Ý, Trần Thục Ngọc tại chỗ cho Giang Trì Ý một cái bát tai, một cái tát kia vô cùng vang đội, Thẩm Hậu nhìn đến phát ngốc.

Nghe nói cái người tên Cố Thiến vẫn còn ở phòng cưới bên kia, lúc này Trần Thục Ngọc lập tức lấy khóa xe, chạy tới đuổi người.

Trước khi đi, bà còn cam đoan với th, chuyện này nhất định sẽ cho Thẩm gia, cho Thẩm Nhu một cái công đạo.

Cũng bởi vì thái độ của vợ chồng bọn họ mà cơn tức của Thẩm Hậu vơi đi hơn nửa.

Sau này lão Giang còn mới ông uống rượu, muốn bồi tội với Thẩm gia bọn họ, Thẩm Hậu cũng ỡm ờ ngồi xuống uống. Trong lúc đó, Giang Trì Ý vẫn luôn quỳ trước mặt trưởng bối hai người bọn họ.

Trong lòng Thẩm Hậu sảng khoái, lúc trở về, cơn giận lại tiêu bớt đi.



Thẩm Nhu không nghĩ tới chú Giang và dì Giang lại có phản ứng lớn như vậy.

Nghe nói Trần Thục Ngọc tới Minh Cẩm biệt uyển, cô nhanh chóng đứng dậy, nói với Trần Tú Hoa, “Mẹ, mẹ chăm sóc bố nhé, con tới Minh Cẩm biệt uyển tìm dì Giang.”

Cố Thiến bên kia cô có thể xử lý, không cần làm phiền Trần Thục Ngọc.

Huống hồ xử lý Cố Thiến cũng không phải mục đích của cô.