Lấy chìa khóa, Thẩm Nhu xoay người ra khỏi văn phòng.
Cô cũng không hỏi Giang Trì Ý nửa câu, người kia lại đuổi theo cô.
“Tiểu Nhu, em tức giận sao?”
Giang Trì Ý bắt được cổ tay cô, nhẹ nhàng lôi kéo Thẩm Nhu vào l*иg ngực, bị anh nửa ôm nửa níu.
Trong hơi thở đều là mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ trên người Giang Trì Ý, hô hấp của Thẩm Nhu chậm lại, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói, “Đừng tức giận được không? Vừa rồi anh chỉ dạy Cố Thiến chụp ảnh, anh và cô ấy không có gì.”
“Em không.” Thẩm Nhu thở dài, “Em không tức giận, thật sự có việc phải đi.”
“Đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Không cần, tự em đi là được rồi? Không phải anh muốn chụp ảnh sao, cứ lo việc của anh đi.”
Giang Trì Ý không lay chuyển được cô, “Vậy tối nay mời em ăn ngon.”
Anh đưa tay véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn của cô, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng êm tai.
Một bụng tức giận của Thẩm Nhu lập tức biến mất.
Thật ra, lúc Giang Trì Ý đuổi theo cô, cô đã nguôi giận rồi, Thẩm Nhu cảm thấy trên đời này, nhất định không có ai dễ dỗ dành như cô.
Coi như Giang Trì Ý không đuổi theo, bản thân cô cũng sẽ tự an ủi mình, sau đó lại tiếp tục thích anh, đối tốt với anh.
“Em đi đây.”
Tần Lăng gửi địa chỉ lấy áo cưới cho cô, cô còn phải mau chóng qua đó.
Giang Trì Ý cũng không giữ cô lại nữa, anh hiểu Thẩm Nhu, biết cô dễ dụ thế nào.
Chờ Thẩm Nhu đi, Cố Thiến từ trong văn phòng Giang Trì Ý đi ra, ôm cánh tay tựa vào khung cửa, cười quyến rũ, “Vị hôn thê nhà anh ghen à? Em còn phải làm việc ở đây đó.”
Giang Trì Ý đút tay vào túi quần, nhíu mày, “Không sao, em dựa vào bản lĩnh của mình mà vào, cô ấy không có tư cách nói em.”
“Vừa rồi trưởng phòng nhân sự còn nói với anh, kỹ thuật trang điểm của em vô cùng cao siêu, là nhân tài hiếm có.”
Cố Thiến chớp mắt mấy cái, khuôn mặt tinh xảo cười say lòng người, “Giang tổng quá khen rồi.”
Ánh mắt Giang Trì Ý dừng trên người cô ta một lúc lâu.
Cuối cùng, cưỡng ép mình dời mắt, đi qua người cô vào trong, “Em xử lý thủ tục xong xuôi đi, sau đó về nghỉ ngơi chút, ngày mai chính thức đi làm.”
Anh vừa đi qua, Cố Thiến đưa tay kéo ống tay áo anh lại.
Động tác và lực đạo không lớn nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếng lòng của Giang Trì Ý.
“Sao vậy?”
Anh quay lại, nhìn đôi mắt Cố Thiến phiếm hồng.
Giang Trì Ý cảm thấy tim mình như bị đâm một nhát, có dấu hiệu đập càng thêm nhanh.
Cố Thiến khịt mũi, “Trì Ý, thật ra hôm qua em vừa về nước, hành lý vẫn còn trong khách sạn… Thật sự không biết nên ở đâu…”
“Anh… anh có thể giúp em được không, ở trong nước đến một người thân hay bạn bè em cũng không có.”
Giọng nói cô mang theo nức nở, đôi mắt đỏ hoe thực sự chọc cho người ta thương xót.
Giang Trì Ý do dự một lúc, cuối cùng cũng không có cách nào nhìn Cố Thiến rơi nước mắt, đưa khăn tay cho cô.
“Đừng khóc, anh đi tìm phòng cùng em.”
…
Quế Thành, tiểu khu Sơn Thủy Nhất Sắc xa hoa.
Thẩm Nhu lái xe tới tận đây, đỗ xe trong bãi gửi xe ngầm.
Cô vừa từ công ty thiết kế áo cưới ‘cùng người thề nguyền’ tới đây, nhân viên nơi đó nói, cô muốn lấy chiếc váy cưới kia phải tới nhà của nhà thiết kế.
Nói là sản phẩm có chút vấn đề, nhà thiết kế phải mang về sửa.
Nhân viên nói địa cho cho Thẩm Nhu, để cô trực tiếp tới lấy.
Thẩm Nhu đi thang máy tới tầng 12, tìm được căn hộ số 2001.
Cô ấn chuông cửa.
Không bao lâu, cửa phòng nặng nề mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông, vóc dáng rất cao, đang nắm lấy tay vịn, đôi mắt không nhanh không chậm nhìn Thẩm Nhu.
Sự chú ý của Thẩm Nhu tập trung trên kính anh, một lúc sau mới ý thức được, hai mắt đột nhiên mở to.
“Hội, hội trưởng?!”
Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng tải duy nhất tại taoocutedangiu.wordpress.com
Đúng là Tư Minh Cẩm, anh đang mặc đồ ngủ ở nhà màu xám, đeo kính vô cùng tuấn mỹ.
Bên trong, ánh mắt Tư Minh Cẩm cuối cùng cũng tập trung lại. Anh vừa mới ngủ trưa, bị chuông cửa đánh thức khiến anh vô cùng khó chịu.
Mãi cho đến khi thấy rõ người đứng ngoài cửa là Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm lập tức tỉnh táo, vẻ âm trầm khó chịu trên mặt cũng lập tức bị anh ép xuống.
Thay vào đó là vẻ mặt nhàn nhạt ấm áp, giọng nói trầm thấp quyến rũ, “Sao cậu lại tới đây?”
Người vừa rồi xuất hiện trong giấc mơ, bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh.
Tư Minh Cẩm cũng không chịu nổi nội tâm dậy sóng, đáy mắt lộ ra vài phần cảm xúc.
Thẩm Nhu khó khăn lắm mới hoàn hồn, nhìn anh rồi lại nhìn số nhà, đúng là 2001 không sai.
Cho nên… Tư Minh Cẩm chính là nhà thiết kế áo cưới kia?
“Hội trưởng, tôi tới lấy áo cưới giúp khách.” Thẩm Nhu chớp mắt mấy cái, khóe môi cong lên, “Thì ra nhà thiết kế đó là cậu!”
Tư Minh Cẩm ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu ra.
Anh lui về sau nửa bước, cho Thẩm Nhu lối vào, “Vào đi.”
“Vẫn chưa xong, cho tôi nửa giờ.”
Áo cưới là Tần Tu đưa tới cho anh, buổi sáng đã sửa được một chút, nhưng vừa nãy anh quá buồn ngủ nên đã đi ngủ trưa.
Thẩm Nhu vốn muốn đứng ngoài cửa chờ, nghe anh nói xong lập tức từ bỏ ý định.
Vào nhà Tư Minh Cẩm, cô câu nệ đổi giày, đi theo sau lưng anh, mắt liếc nhìn bố trí bên trong.
Căn nhà thiên về màu sắc lạnh, vô cùng tương xứng với tính cách của Tư Minh Cẩm.
Trong không khí là hương hoa nhài nhàn nhạt vô cùng thanh nhã, thấm vào ruột gan.
“Ngồi đi, muốn uống gì?”
Anh kéo cửa tủ lạnh, thăm dò nhìn về phía Thẩm Nhu đang ngây ngốc đứng ở phòng khách, “Soda?”
“Đều được, cảm ơn hội trưởng.” Thẩm Nhu thu hồi ánh mắt đánh giá, nhìn về phía Tư Minh Cẩm.
Phòng bếp nhà anh vô cùng lớn, sạch sẽ chỉnh tề.
Tư Minh Cẩm cầm lấy hai chai soda, đưa một chai cho cô, sau đó lại bật TV phòng khách, rồi nói, “Cậu ngồi chơi gϊếŧ thời gian chút đi.”
Thẩm Nhu gật đầu, tỏ vẻ anh cứ việc bận bịu, không cần để ý tới cô.
Tư Minh Cẩm vào phòng làm việc, cừa không đóng, Thẩm Nhu rướn người lên nhìn một cái, thấy trong phòng bày một hình mẫu, trên người là chiếc áo cưới đuôi cá, vô cùng đáng chú ý, vô cùng kinh diễm.
Thật ra, Thẩm Nhu rất thích áo cưới, cũng có nghiên cứu một chút về thiết kế áo cưới. Cô thích nhất là nhà thiết kế áo cưới tên S, vô cùng có tiếng trên thị trường quốc tế. Phong cách của người đó vô cùng đa dạng, tác phẩm còn đạt được rất nhiều giải thưởng. Cô thực sự rất muốn tìm S làm cho mình một chiếc áo cưới.