Hồ Sơ Trinh Sát

Chương 473: Ơn tha không Ꮆiết

Chương 473 ƠN THA KHÔNG Gϊếŧ

Thạch Lỗi cười nói: “Đương nhiên không phải, chẳng qua mạng người được chúng tôi chia làm hai loại có giá trị và không có giá trị… Mà cậu rất đặc biệt, cho nên tất nhiên có giá trị liên thành ở trong mắt chúng tôi, nếu không sao cậu có thể sống đến bây giờ chứ?”

Viên Mục Dã nghe Thạch Lỗi khơi mào đề tài này, cậu bèn nương theo cái cớ ấy để hỏi: “Năm đó anh rời khỏi lớp thiếu niên như thế nào?”

Thạch Lỗi thoáng kinh ngạc, gã không ngờ Viên Mục Dã lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Đầu tiên gã liếc nhìn A Triết ở bên cạnh, sau đó khẽ than một tiếng rồi đáp: “Đó cũng không phải là đoạn hồi ức tốt đẹp gì, cho nên tôi vốn dĩ không muốn nhắc tới nữa… Viên Mục Dã, cậu đừng cảm thấy mình có tí giá trị ở chỗ tôi thì được đằng chân lân đằng đầu. Có vài việc cậu không nên biết đến, cũng tuyệt đối đừng chạm vào, nếu không rất có thể cậu sẽ bị xóa sổ khỏi thế gian mà thần không biết quỷ không hay đấy.”

Đương nhiên Viên Mục Dã sẽ không bị dăm ba câu của Thạch Lỗi dọa sợ, không những không giận mà cậu còn cười tươi: “Vậy tôi phải xem có chuyện gì tôi không thể đυ.ng vào đấy?”

Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã là người chịu mềm không chịu cứng, gã cũng lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu nhìn cậu đi, nói đùa với cậu mà cậu còn coi là thật. Tuy nhiên cách thay máu mà tôi nói là chính xác trăm phần trăm đấy. Nếu cậu đồng ý, tới nước M tôi sẽ giúp cậu!”

Viên Mục Dã xua tay: “Tôi không thiếu đạo đức đến nỗi phải dùng tính mạng của người khác đổi lấy mạng mình. Về sau anh khỏi nhắc lại chuyện này nữa…”

Thạch Lỗi tự cảm thấy xấu hổ, gã thấy Viên Mục Dã chuẩn bị bỏ bình máu lợn vào lại tủ lạnh bèn cản cậu: “Đại thánh nhân à, đây không phải máu người. Cậu có thể đừng tỏ ra sĩ diện được hay không? Cậu phải đi cả một tuần đấy, muốn để mình chết đói à?!”

Viên Mục Dã không tiếp lời gã mà vòng qua người gã để cất bình máu lợn vào tủ lạnh, sau đó quay trở về lấy một túi thực phẩm từ ba lô ra. Bên trong đều là bánh quy đen mà Đoàn Phong nhờ đầu bếp Lưu chuẩn bị cho cậu. Đây là đồ ăn trong một tuần kế tiếp của cậu, bởi vì so sánh với máu tươi, ăn thứ này có thể khiến Viên Mục Dã cảm thấy mình giống người bình thường hơn.

Chẳng qua điều khiến Viên Mục Dã thấy giật mình là, tay A Triết này cũng ăn bánh mì. Viên Mục Dã kinh ngạc nhìn gã cắn chiếc bánh mì trong tay hết miếng này đến miếng khác…

Có lẽ là cảm thấy có một luồng ánh mắt “cực nóng” bắn về phía mình, A Triết ngẩng đầu lên nhìn Viên Mục Dã: “Nhìn cái gì? Cậu không ăn còn không thể nhìn người khác ăn à?”

Viên Mục Dã vội vàng cúi đầu uống một ngụm nước muốn giảm bớt cục diện xấu hổ này.

Thạch Lỗi ở cạnh nín cười nói: “Đừng bảo cậu cho rằng bình thường A Triết đều ăn thịt người và uống máu người đấy chứ?”

A Triết lập tức sầm mặt xuống, nhét toàn bộ bánh mì còn dư lại vào trong miệng nhai nhồm nhoàm, sau đó hừ khẽ: “Yên tâm, cho dù tôi muốn ăn thịt người và uống máu người cũng sẽ không suy xét đến cái kẻ toàn thân đầy độc như cậu đâu.”

Trời sáng, cuối cùng ba người cũng kết thúc đoạn đường đi thân thiện và hài hòa, thuận lợi đến mục đích của chuyến đi này: Cảng biên giới của nước M. Nhưng Viên Mục Dã cảm thấy kinh ngạc vì sau khi lên bờ, Thạch Lỗi lại một lần nữa có hành động phô trương, gã nhấc máy gọi mấy chiếc xe MPV màu đen đến đón bọn họ.

Xem ra Thạch Lỗi chỉ muốn xóa sạch mọi dấu vết lúc họ nhập cư trái phép từ nước S đến nước M. Còn về việc sau khi tới nước M thì lại là chuyện khác…

Viên Mục Dã thấy thế, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, dù sao bây giờ mình cũng đã tới địa bàn của đối phương rồi, nói dễ nghe một chút là cậu được người ta mời đi theo, nói khó nghe là bị ép tới.

Mặc dù Viên Mục Dã không bị bịt mắt giống con tin bình thường, nhưng sau khi lên xe, cậu phát hiện cửa sổ xe hai bên sườn đều được dán giấy đen cả hai mặt, chỉ có kính chắn gió đằng trước là bình thường.

Đoàn xe đi một mạch về phía trước, Viên Mục Dã ngồi ở cuối cùng nên về cơ bản cậu không biết mình sẽ bị đưa đến đâu… Cậu thật sự không thích cảm giác giao số phận của mình vào tay người khác như thế này, mà nhất là người này còn là nhân vật nguy hiểm mà mình chưa quen thuộc.

Nước M giống nước S, đều là quốc gia có chế độ cộng hoà Liên Bang. Vùng biển phía Bắc tiếp giáp với nước S, bởi vì xã hội nước M hỗn loạn, chênh lệch giàu nghèo cực lớn, bởi vậy phần lớn quyền lực chính trị nằm trong tay các tài phiệt lớn.

Đáng sợ nhất là, hoạt động buôn lậu ma túy ở nước M rất dữ dội và ngang ngược, đã hình thành vài thế lực lớn mạnh. Thậm chí bọn chúng còn bỏ tiền can thiệp vào tổng tuyển cử để đạt được mục đích lót đường cho hành vi phạm tội của mình… Bởi vậy nước M bị xếp vào một trong những quốc gia không an toàn nhất trên thế giới.

Bắt đầu từ giây phút một mình bước vào đất nước M, sắc mặt Viên Mục Dã luôn căng chặt, Thạch Lỗi thấy thế thì cười bảo: “Sao thế? Căng thẳng à?”

Viên Mục Dã lườm gã: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn có dính dáng đến một vài thế lực đen thôi…”

Thạch Lỗi cười đắc ý: “Yên tâm, trong lịch sử đi lại mấy ngày nay của cậu đều không để lại bất cứ dấu vết gì đâu… Tôi mất công nhập cư trái phép lao lực như vậy là vì suy nghĩ cho cậu đấy.”

Viên Mục Dã hừ khẽ: “Phải không? Vậy tôi còn phải cảm ơn anh hả?!”

Hãy vào s1apihd.com để đọc truyện nhanh hơn!

“Đương nhiên không cần, cậu chịu tới giúp tôi việc này là tôi đã rất biết ơn rồi!” Thạch Lỗi cười giả tạo.

Nghe gã nói như vậy, Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Hiện giờ chúng ta đã đến nước M, có phải anh cũng nên kể chuyện của người đồng nghiệp đã tự sát của anh không?”

Ai ngờ Thạch Lỗi nghe thế lại im lặng, Viên Mục Dã ngắc ngứ rồi bổ sung: “Vậy anh nói phần mà tôi có thể biết, nếu không anh đưa tôi tới có ích lợi gì chứ?!”

Thạch Lỗi suy nghĩ rồi nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Thật ra tất cả mọi thứ đều không thể để cậu biết, cho nên cậu chỉ cần nói với tôi nội dung của từ trường tư duy mà cậu đọc được là xong…”

Viên Mục Dã nghiêm mặt nhìn về phía Thạch Lỗi: “Sao tôi cứ cảm thấy có khả năng anh sẽ qua cầu rút ván thế nhỉ?”

Thạch Lỗi cười đáp: “Không đến mức đó đâu, cho dù giữa tôi và cậu không có tình nghĩa đồng môn thì còn có cái tiếng đồng môn cơ mà! Chỉ với việc lúc trước cậu đã phá hỏng chuyện tốt của tôi mấy lần… nếu không phải nể phần cùng lớp cùng thầy, không biết cậu đã chết bao nhiêu lần từ lâu rồi.”

Viên Mục Dã bật cười: “Vậy là tôi còn phải cảm ơn anh đã không gϊếŧ tôi cơ đấy!”

Khi hai người nói chuyện, xe đã chạy vào hầm đỗ xe của một tòa nhà cao tầng. Sau khi xuống xe, Viên Mục Dã muốn quan sát hoàn cảnh xung quanh theo bản năng. Thạch Lỗi thấy thế thì trầm giọng, nói: “Đàn em, đừng nói tôi không cảnh cáo cậu, nơi này không thể so sánh với nước S. Người ở đây vừa không biết nói tiếng Trung vừa không biết nói tiếng Anh. Bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào đi trên đường đều có thể gặp phải bọn cướp có súng, mà tên mặt trắng từ nước khác đến như cậu đi ra ngoài một mình lại càng nguy hiểm hơn. Cho nên tốt nhất cậu đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, biết chưa?”

Trong lòng Viên Mục Dã biết rõ lời Thạch Lỗi nói không phải giả, nhưng cậu cảm thấy mình cũng không tới mức độ bắt buộc cần phải có người kè kè bên cạnh để bảo vệ, vì thế cậu tức giận nói: “Tôi cảm ơn anh nhé!”