Hồ Sơ Trinh Sát

Chương 471: Nhập cư trái phép

Chương 471 NHẬP CƯ TRÁI PHÉP

Viên Mục Dã cười lắc đầu: “Để khi khác đi, hôm nay tôi tới là muốn xin anh cho nghỉ để ra ngoài mấy ngày…”

Nghe vậy, Đoàn Phong ấn nút tạm dừng trên máy chạy bộ, sau đó vừa lau mồ hôi vừa tò mò hỏi: “Sao thế? Quê cậu lại có chuyện hay ho gì à? Lần này là trưng dụng nhà hay là trưng dụng đất?”

Viên Mục Dã bật cười: “Tưởng bở à… Chuyện tốt có thể rớt trúng đầu tôi nhiều lần như thế chắc?”

“Vậy cậu xin nghỉ làm gì?” Đoàn Phong nghi ngờ.

Viên Mục Dã chần chừ một chút, không biết nên mở miệng như thế nào. Cậu ngẫm nghĩ rồi ấp úng nói: “Tôi… tôi có ít việc riêng, đúng, là có ít việc riêng.”

Vốn dĩ Đoàn Phong chỉ thuận miệng hỏi, kết quả anh ta vừa thấy biểu cảm của Viên Mục Dã là đã biết chắc chắn có chuyện!

Thật ra Viên Mục Dã là một người không biết nói dối, nhất là ở trước mặt Đoàn Phong. Anh ta như máy chụp X-quang vậy, lia một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

“Rốt cuộc là làm sao? Cậu không nói tôi không cho nghỉ đâu nhé?” Đoàn Phong cố ý nói bằng vẻ mặt sầm xuống.

Viên Mục Dã bóp mi tâm một cách bất đắc dĩ: “Tôi không biết nên nói việc này với anh như thế nào. Tôi không muốn liên lụy đến anh, tôi…”

“Có cái gì mà không biết nên nói như thế nào, ăn ngay nói thật đi!” Đoàn Phong cắt lời Viên Mục Dã.

Hết cách, cuối cùng Viên Mục Dã đành phải kể hết toàn bộ chuyện buổi sáng Thạch Lỗi và gã mắt vàng tới tìm mình.

Đoàn Phong giận quá, nói: “Tại sao cậu lại đồng ý đi theo bọn họ đến nước M? Cậu không biết sau khi qua đó có thể sẽ gặp phải nguy hiểm ư? Ngộ nhỡ đây là một âm mưu của bọn họ thì sao? Họ muốn lừa cậu ra ngoài thì sao?”

Viên Mục Dã gật đầu: “Đương nhiên tôi biết điều này, nhưng mà với năng lực của hai người bọn họ, có khi lúc ấy sẽ cứng rắn đưa tôi đi ngay mà không cần sự đồng ý của tôi. Thay vì bị họ ép buộc mang đi, chẳng bằng tự mình đồng ý yêu cầu của bọn họ trước, như vậy có lẽ tôi còn có thể có quyền lên tiếng.”

Đoàn Phong vắt khăn lông lên vai, lạnh giọng nói: “Không được đi, từ giờ trở đi cậu thành thật ở trong số 54. Tôi cũng không tin bọn họ dám đến đây cướp người?!”

Viên Mục Dã dở khóc dở cười: “Tôi cũng đâu thể ở đây mãi được?! Hơn nữa, tôi đồng ý còn có một mục đích khác, đó là vì tôi muốn xem thử thế lực sau lưng hai người bọn họ rốt cuộc là gì… Tôi cảm nhận được rằng sau lưng những người đã chết vì bọn họ trước kia luôn có một bàn tay vô hình quấy đυ.c mọi chuyện. Tôi muốn xem thử rốt cuộc hai người bọn họ xuất thân từ môn phái nào?!”

Đoàn Phong hừ khẽ: “Lại còn môn phái nào? Chẳng lẽ cậu muốn tranh giành chức minh chủ võ lâm hả?”

Viên Mục Dã cười nói: “Không, tôi muốn điều tra xem rốt cuộc cái chết của ông cụ Lâm năm đó có phải là tai nạn hay không…”

Đoàn Phong sửng sốt, anh ta không ngờ Viên Mục Dã có thể liên hệ hai việc này lại với nhau, anh ta cau mày hỏi: “Căn cứ vào đâu?”

Đọc truyện tại s1apihd.com

Viên Mục Dã lắc đầu: “Không có căn cứ, chỉ là một loại trực giác. Nếu bắt buộc phải nói ra nguồn cơn của trực giác này, thì đó chính là lớp thiếu niên mà ông cụ Lâm mở năm ấy. Tôi đã từng điều tra, những đứa trẻ trong lớp thiếu niên của ông ấy đều mất tích một cách ly kỳ sau khi ông ấy xảy ra chuyện. Mà sở dĩ tôi vẫn còn đứng được ở đây hoàn toàn là bởi vì lúc ấy ông cụ Lâm vừa mới tiếp xúc với tôi, tôi cũng chưa chính thức vào lớp thiếu niên của ông ấy để học tập.”

“Cậu nói ông già Lâm chết là vì những đứa trẻ trong cái lớp thiếu niên kia ư?” Đoàn Phong trầm giọng hỏi.

Viên Mục Dã gật đầu: “Khả năng này rất cao. Tôi biết thật ra tiến sĩ Lâm cũng từng âm thầm điều tra việc này, nhưng anh ta vẫn không có bất cứ thu hoạch gì cả… Hiện giờ, một trong những đứa trẻ của lớp thiếu niên trước kia xuất hiện, tất nhiên gã phải biết được sự thật năm xưa, thậm chí còn có khả năng tìm được những đứa trẻ còn lại thông qua gã.”

Đoàn Phong nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu là lớp thiếu niên của ông cụ Lâm mở năm đó thì tôi cũng biết một chút. Trong ấy toàn là những cậu nhóc có khả năng đặc biệt mà ông ấy vơ vét từ khắp nơi trên nước S. Hiện giờ ngẫm lại, năm đó năng lực đặc biệt của những đứa trẻ đó đã rất khó lường, nếu tôi luyện thêm mấy năm, nhóm người này sẽ là một lực lượng vô cùng đáng sợ.”

Viên Mục Dã thở dài: “Có lẽ bởi vì như vậy, ông cụ Lâm mới bị người ta gϊếŧ, để có thể hoàn toàn chiếm lớp thiếu niên đó cho riêng mình.”

“Giờ ngẫm lại, số của thằng nhóc cậu còn khá đấy, nếu không lúc này có phải cậu cũng sẽ đi khắp nơi trên thế giới để làm xằng làm bậy giống tay đàn anh từ trên trời rơi xuống kia không?” Đoàn Phong nói bằng vẻ mặt hài hước.

Viên Mục Dã cũng cười: “Ai biết được? Nếu thật như vậy, có lẽ lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt sẽ phải đánh nhau thừa sống thiếu chết rồi nhỉ.”

Đoàn Phong lừ mắt nhìn Viên Mục Dã: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Cỡ như cậu mà muốn thừa sống thiếu chết với tôi á? Cậu nên thấy may mắn rằng chúng ta là anh em cùng một phe… Đừng tưởng bình thường cậu làm ra vẻ cao siêu lắm, nhưng tôi liếc mắt là có thể nhìn thấu điểm yếu của cậu.”

Viên Mục Dã cũng rất tò mò điểm yếu của mình là gì, cậu mỉm cười, hỏi: “Được, vậy xin hỏi đội trưởng Đoàn, nhược điểm của tôi là gì?”

Đoàn Phong nghĩ ngợi rồi đáp: “Cậu ấy à, thoạt nhìn bề ngoài lạnh lùng, thật ra tình cảm nội tâm phong phú. Mặc dù có thể gặp mạnh biến mạnh, nhưng mà dễ đồng cảm với người ta, bất kể đối phương là kẻ xấu tội ác tày trời, gϊếŧ người như ngóe, cậu cũng có thể tìm ra điểm sáng trong lòng bọn họ. Tổng kết lại là: Tay không đủ đen, mạnh miệng mềm lòng, đây là ưu điểm của cậu, cũng là khuyết điểm trí mạng nhất của cậu.”

Viên Mục Dã nghe xong không nói gì, trong lòng không ngừng suy nghĩ về khuyết điểm mà Đoàn Phong nói. Cậu phát hiện đôi khi đúng thật là bản thân mình không đủ quyết đoán, dễ lo trước lo sau, có lẽ là bởi vì mình luôn muốn làm việc sao cho ổn thỏa hơn nữa, cho nên lỡ mất rất nhiều cơ hội tốt…

Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã im lặng, còn tưởng rằng cậu giận vì lời mình nói bèn vội vàng bổ sung thêm: “Đương nhiên, ưu điểm của cậu nhiều hơn. Ví dụ như tâm tư cậu kín đáo, luôn luôn có thể nhìn thấy chỗ chúng tôi không nhìn tới. Thêm vào đó cậu ngoài lạnh trong nóng, mặc dù bề ngoài cậu trông như không dễ gần, nhưng thật ra cậu lại thường xuyên suy xét đến cảm nhận của mọi người. Ví dụ như nói đến nhóm chúng ta đi, có kẻ ngốc, có kẻ lỗ mãng, có người tính cách kỳ cục, còn có người cáo già xảo quyệt, nhưng mà chỉ cần cậu muốn là có thể ở chung vô cùng hòa hợp với bất kỳ ai trong số họ. Bởi vì cậu có thể dễ dàng tìm được điểm chung với họ… Những người khác lại không được.”

Viên Mục Dã bật cười: “Tiểu Nhiễm có chỉ số thông minh cao như thế sao mà ngốc được?”

Đoàn Phong nói: “Chỉ số thông minh của cậu ấy không thấp, nhưng EQ lại là số âm đấy! Trước hết mặc kệ chuyện đó. Tóm lại trước khi cậu tới, cả đám bọn họ giống như cây xương rồng phủ đầy gai bị cứng rắn nhét vào một cái hộp, tôi chính là cái hộp đó, cùng lắm chỉ có thể trói bọn họ lại với nhau, mà sau khi cậu đến lại khác. Cậu nhanh chóng hòa nhập vào tập thể này giống như nước vậy, mọi người cũng không đối chọi gay gắt giống như lúc trước nữa.”